BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 277

A Lai

Bụi trần lắng đọng

Người dịch: Sơn Lê

Chương 34

Về nhà

Lúc về, tốc độ đi rất nhanh.Tôi không cần nhanh, nhưng đám gia nhân
thuộc hạ cần nhanh.Tôi không phải là ông chủ hà khắc bắt họ đi chậm lại.
Những người thành công ở nơi khác trên đường về quê nên đi chậm một
chút, vì biết có người chờ, có người mong.
Buổi sáng ngày thứ tư chúng tôi lên đến đỉnh đèo cuối cùng, từ xa đã trông
thấy cơ ngơi nhà Thổ ti Mạch Kỳ.
Đứng từ trên cao nhìn xuống, đầu tiên là thấy những cây bách rải rác trong
thung lũng, bờ sông trống trải và rộng, sau đấy là những thảm lúa dập dờn,
khu nhà như một ốc đảo đứng giữa biển lúa. Ngựa phi nhanh xuống
dốc.Trên lưng ngựa là bạc và đá quý, nhạc ngựa leng keng vang động thung
lũng. Dinh cơ ngơi chúng tôi vẫn đứng lặng yên nơi xạ trông trầm lắng và
đầy mộng ảo. Chúng tôi đi qua một vài bản, dân chúng được trưởng bản
dẫn đầu bám theo hò reo ầm ĩ.
Người theo sau chúng tôi mỗi lúc một nhiều, tiếng hò reo mỗi lúc một lớn,
làm cho những người ngủ trưa phải thức dậy.
Thổ ti Mạch Kỳ biết con về, nhìn đoàn ngựa đi tới, cảm thấy hồi hộp.
Chúng tôi thấy bọn gia đinh chạy đi đón.
Ta Na cười "Họ sợ!"
Tôi cũng cười.
Ngày rời quê, tôi còn là một thằng ngốc đích thực, lúc này tôi có thể làm họ
sợ. Chúng tôi về gần đến nơi, đủ để mọi người thấy rõ.Thổ ti vẫn không
ngừng cảnh giác. Xem ra, ở nhà vẫn lo cho tôi, lo tôi tấn công dinh cơ nhà
Mạch Kỳ.Ta Na hỏi "Tại sao cha lại thế?"
Tôi nói "Không phải là cha, mà là anh trai".
Đúng vậy, trong sự vội vàng và hoảng loạn, tôi ngửi thấy mùi của anh
trai.Thảm bại bất ngờ ở miền Nam khiến anh như con chim sợ cung tên.Ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.