BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 308

Lúc này, mọi cảnh tượng trước mắt đều có màu tím khác đậm hoặc nhạt.
Dòng sông, núi rừng, nhà cửa, cây cối đều được phủ một màu tím, thêm
vào đấy là màu máu đang phai dần, trở nên cũ kỹ.
Bà Thổ ti đang nằm bên bàn đèn, nói "Cái áo kỳ quái quá, mẹ không nhớ
con có cái áo này từ bao giờ".
Ta Na thấy tôi, vẻ mặt hăm hở như trông thấy sương mù tan trong nắng.
Nàng bảo tôi thay cái áo khác. Nàng tìm trong tủ áo quần, nhưng lấy ra cái
nào cũng đều bị tôi giẫm xuống chân. Nàng ngồi giữa đống áo quần đủ màu
sắc, mặt giống như tảng đá dưới sông lộ trên mặt nước, bị nắng làm cho
khô đi, rất khó coi. Nàng cứ kêu lên "Em không chịu nổi nữa rồi! Em
không chịu nổi nữa rồi!" Thế rồi nàng bỏ đi ra ngoài.
Tôi mặc cái áo tím, ngồi trong căn phòng của mình, mắt nhìn vào giữa
bông hoa vàng trên tấm thảm trải nhà, chợt thấy trong đó có bóng Ta Na
đang đi trên hành lang, vào phòng anh trai tôi. Anh cũng ngồi xếp bằng trên
thảm như tôi, cô vợ xinh đẹp của thằng em õng ẹo đi tới, rúc đầu vào lòng
anh. Nàng như không còn đứng vững, liền ngả xuống, cánh tay đụng vào
mũi anh. Cô gái xinh đẹp đang ngả vào lòng, máu mũi của anh từng giọt
chảy xuống.Thổ ti trẻ là một người lãng mạn nhưng cũng không nghĩ rằng
mình lại được bắt đầu cuộc phóng đãng với người con gái đẹp nhất thế gian
này.
"Em làm anh chảy máu".
"Anh ôm em đi, ôm chặt vào. Đừng làm em sợ".
Thổ ti trẻ ôm chặt, máu mũi nhỏ vào mặt nàng. Nhưng Ta Na không quan
tâm.Thổ ti trẻ nói "Em đụng, làm anh chảy máu".
"Anh chảy máu à? Đúng là anh chảy máu rồi. Anh là người đứng đắn, em
không sợ".
"Ai không phải là người đứng đắn?"
"Em trai anh".
"Nó là một thằng ngốc".
"Anh ấy làm nhiều người sợ".
"Em đừng sợ".
"Ôm lấy em đi".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.