BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 315

Giọng cha rên rỉ "Đừng nói nữa, tôi già rồi, mỗi ngày một khác, các người
không muốn tôi chết trước ngày thoái vị chứ?"
Anh tôi cười, nói với cha "Cha lo chuyện ấy làm gì, thà rằng cứ sớm chính
thức giao quyền cho con".
Cha lại rên rỉ "Tại sao ta cứ trông thấy người đã chết?"
Anh nói "Có thể họ thích cha".
Tôi nói "Cha thấy con đấy".
Cha cười gượng gạo với tôi, nói "Con cười cha không nhận ra ai với ai hay
sao?"

Nói nhiều với con người cái gì cũng cho mình là phải, quả là uổng công.Tôi
đứng dậy, cố tình phô cái áo màu tím trước mặt cha, nhưng ông nhìn mà
không thấy. Ông nói với đám thuộc hạ "Các người đưa ta về phòng, ta
muốn về".
"Hãy ghi lấy cái ngày này, Thổ ti không muốn xuất hiện nữa". Mọi người
đã ra về, ông thư ký ngồi trong góc kia đứng dậy, nhìn thẳng vào tôi. Mắt
ông đang nói chuyện với tôi.
Tôi nói "Ông khỏi nhanh thế à?"

Ông ta vẫn lộ vẻ đau đớn, mắt ông nói "Những lúc xảy ra chuyện lớn
không thể không có mặt". Ông cầm cuốn sổ và cây bút tôi cho, đi ra cửa, lại
nhìn tôi "Hãy nhớ, hôm nay là một ngày quan trọng".
Ông thư ký không nhầm, từ hôm ấy Thổ ti không ra khỏi phòng của ông.
Hồi Ung Bô còn lưỡi, tôi hỏi ông lịch sử là gì, ông ta nói, lịch sử là môn
học ngày hôm qua không biết hôm nay và ngày mai.Tôi nói, vậy chẳng hoá
ra là môn học của các Lạt ma? Ông ta nói, không phải là bói toán, không
phải là cầu xin trời Phật thần thánh.Tôi tin ông ta.Thổ ti Mạch Kỳ không
còn xuất hiện. Ban ngày ông ngủ. Ban đêm, suốt đêm cửa sổ ông sáng đèn.
Các cô hầu ra vào không ngớt. Có lúc nửa đêm tôi dậy đi giải xong, đứng
dưới ánh sao nhìn các cô hầu ra vào, tôi nghĩ, cha ốm rồi. Bệnh của ông
cũng thật kỳ lạ, ông cần rất nhiều nước, các cô hầu ra vào không ngớt, đưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.