BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 379

mùi bò chết.

Tối hôm ấy, nghĩ đến chỗ ấy trở thành như của hai cô gái kia, tôi không làm
sao nổi hứng với con gái, một mình nằm nhà. Các Thổ ti kéo nhau đi kỹ
viện.Tôi ngủ không yên, dậy đi tìm ông Dân, hai người ngồi uống trà.Tôi
hỏi ông ta, bệnh của các cô kia gọi là bệnh gì. ông ta nói "Giang mai".
"Giang mai?"
"Cậu ơi, thuốc phiện là do tôi đưa đến, nhưng giang mai không phải do tôi
đưa về".
Nhìn vẻ căng thẳng của ông ta, tôi biết bệnh giang mai rất nguy hiểm.
Ông ta nói "Trời đất ơi, cái ấy ở đây có thì cái gì cũng có thể có".
Tôi nói "Các vị Thổ ti không sợ gì, có cái kỹ viện, các vị không ai muốn về
nữa".

Trong cái kỹ viện ấy, trên tầng hai các cô gái mỗi người một phòng. Sảnh
lớn tầng dưới, hễ tối đến là đèn lửa sáng trưng.Trên lầu là mùi phóng đãng
trên cơ thể các cô gái, tầng dưới là mùi rượu, mùi thịt và mùi đậu nấu chín.
Giữa sảnh là một cái loa đại, bên cạnh là cái máy hát quay tay, suốt ngày nỉ
non ca hát.
Ông Dân nói "Cứ cho họ đi, thời của họ cũng sắp hết, để cho họ bị bệnh, để
họ cảm thấy thế nào là hạnh phúc, chúng ta lo việc của chúng ta".
Ông Dân còn kể tôi nghe chuyện có liên quan đến bệnh giang mai. Nghe
xong tôi cười, nói với ông ta"Ít nhất là ba ngày tôi không dám ăn cơm".
Ông ta nói "Với con người, tiền vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng không
bằng thuốc phiện, thuốc phiện cũng không bằng giang mai. Nhưng điều tôi
muốn nói với cậu không phải là chuyện ấy".
Tôi hỏi ông ta định nói chuyện gì.
Ông ta cao giọng "Thưa cậu, họ đến rồi".
"Họ đến rồi?"
"Vâng, họ đến rồi".
Tôi hỏi, họ là ai. Ông ta bảo người Hán.Tôi cười. nghe khẩu khí của ông ta,
tưởng đâu ông ta không phải ngườ Hán, trong cái thị trấn của tôi nhiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.