BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 387

Nhung Cống thế nào được nữa?"
Các Thổ ti phá lên cười ha hả.

Thổ ti Mạch Kỳ suýt ngất, nếu không có người đỡ, chắc chắn ông đã gục
xuống rồi. Mẹ cũng từ trên lầu chạy xuống, xông đến trước mặt cậu con trai
gào to "Con đi làm Thổ ti Nhung Cống trước rồi về làm Thổ ti Mạch Kỳ".
Bà Thổ ti Nhung Cống cười, nói với mẹ tôi "Cái ông già nhà bà liệu có
sống lâu hơn tôi không?". Bà ta lại nhổ nước bọt vào cô con gái, rồi vào
nhà thu xếp đồ đạc.

Các Thổ ti cũng tản dần, có người lên đường ngay, có người còn ra kỹ viện
chơi rốn một đêm nữa.

Gió đưa tiếng khóc của Ta Na, giống như tiếng hát của nàng mấy hôm
trước.

Ông thư ký nói bằng ánh mắt với tôi "Màn kịch sắp kết thúc".
Ông Dân ngồi buồn trong nhà.

Ông buồn vì người đồng tộc có màu đã đến. ông mất chức quan vì phản đối
người Hán trắng đánh người Hán đỏ, nhưng ông vẫn mong cho người Hán
trắng giành thắng lợI. Ông nói, nếu người Hán trắng giành được nơi này, thì
ông ta vẫn còn đường sống. Nhưng nếu người Hán đỏ đến, họ làm gì cũng
khó mà biết.Tôi đã từng bỏ tiền cho người Hán trắng mua máy bay, cho
nên tôi rất nhanh chóng nhất trí với ông Dân, nếu người Hán, người Hán có
màu nhất định đến đây, thì người Hán trắng đến vẫn hơn.

Ta Na bị Thổ ti Uông Ba thiêu cháy trong ngọn lửa tình dục rồi vứt bỏ.
Nếu cái mọi người cần, tôi cũng cần, nếu mọi người không cần, tôi cũng
không cần. Con gái cũng vậy, cho dù nàng là người đẹp nhất thiên hạ, cho
dù từ nay về sau tôi không thấy một người con gái nào đẹp như vậy.
Cứ để nàng già đi trong căn phòng kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.