BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 72

Đám trẻ con đuổi đánh lũ rắn bò khắp nơi.Thằng Trạch Lang dẫn đầu, đầu
gậy của chúng là một bó rắn đủ màu sắc hoa văn, chúng vừa hát vừa chạy
khắp đồng, chạy dưới trời thu trong sáng. Chúng hát thế này:

Thịt bò đã đem cúng thần
Da bò đã đem đánh thừng
Đuôi bò như chùm tua rua
Bờm đã treo đầu xe
Tình nghĩa được đền đáp
Lòng dạ xấu xa sẽ bị trừng phạt
Yêu ma từ đất ngoi lên
Đạo đức quốc vương đã chết
Ngọc tan, ngọc tan!

Phật sống nghe mà giật mình, đây là bài ca dao minh hoạ cho một câu
chuyện cổ. Câu chuyện có tên "Ngựa và bò". Câu chuyện được kể từ ngày
chưa có Thổ ti Mạch Kỳ. Sau ngày có Thổ ti, mọi người lại có thêm một
bản tụng ca cho nên quên mất bài hát lịch sử. Chỉ có những Lạt ma học
rộng mới tìm thấy nó trong sách cổ. Phật sống Tế Ca đã từng dày công
nghiên cứu lịch sử vùng này, biết có bài ca dao đó.Thời nay không ai truyền
thụ, những bài ca thất truyền bỗng được sống lại nơi cửa miệng đám trẻ nô
lệ không hiểu biết gì về cái thế giới mênh mông này. Mồ hôi từ trên cái đầu
trọc của Phật sống nhỏ xuống. Ngài sai bảo người bắc thang lên căn gác cất
giữ kinh Phật, tìm thấy cuốn sách có ghi chuyện cổ ấy. Chú tiểu phùng má
thổi bụi, màu vàng của tấm khăn gói quyển sách lộ ra.

Vị Phật sống thay chiếc áo cà sa, đeo cái khăn gói màu vàng lên đường.
ngài phải giảng cho Thổ ti Mạch Kỳ biết câu chuyện ấy, để Thổ ti hiểu
được, không phải vô cớ mà bài ca dao kia sống lại nơi cửa miệng lũ trẻ.

Nhưng ngài đã mất công.Thổ ti không có nhà. Hỏi lúc nào về, người nhà
bảo không biết bao giờ về.Trông những người kia như có điều gì lo lắng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.