BÙM - Trang 100

Những nguyên tử trong người tôi đã dần dần bớt rung. Tai tôi vẫn

còn đau, nhưng đã đỡ thấy buồn nôn. Tôi chầm chậm đứng lên. Từ
ZARVOIT bay loáng qua trên màn hình và có một tiếng chuông kính
coong gọn lỏn vang lên. Tôi nghe thấy một tiếng rít, bèn quay đầu
nhìn và thấy một bên thành ống đang trượt mở ra.

Cái ống đã trôi xuống tít dưới này. Tôi đang ở trong một căn hầm.

Hoặc một boong ke. Có điều tràn qua ô cửa mở là ánh sáng trắng chói
chang, và không có lý nào đây lại là một nơi dưới lòng đất. Tay tôi
nắm chắc lấy cái cờ lê.

Đây không phải là thực. Không thể nào. Tôi nhìn ra bên ngoài căn

hầm khổng lồ trắng toát. Rồi tôi ngước mắt lên trên. Không có
Coruisk. Không có Becky. Cũng chẳng có mặt đất nào hết. Chỉ có một
trần nhà trắng láng mịn cao tít hai mươi mét trên đầu tôi.

Xung quanh căn phòng là những khung cửa sổ cao, to tướng. Bên

ngoài cửa sổ là bầu trời đen kịt dày đặc sao. Đây nào phải một căn
ngục. Cũng chẳng phải hầm chứa hay boong ke. Chắc hẳn tôi đã di
chuyển qua một đường hầm nào đó. Tôi đang ở đâu đó trên đảo Skye.
Hoặc đang trên đại lục. Hay đang trên cái đảo hình cá voi nằm ngoài
vịnh.

Và đó là lúc tôi nhìn thấy bọn họ. Ngồi ở cái bàn dài gần đó. Cô

Pearce. Thầy Kidd. Và lão già trong quán Thuyền trưởng Gà. Trinh sát
Hepplewhite. Tất cả lũ người này đều mặc áo choàng màu tím ngắt.

Không thể thế được. Có lẽ vài phút nữa là chuông đồng hồ sẽ réo

inh ỏi và tôi sẽ chạy xuống nhà, nơi có một bữa sáng ngon lành thịnh
soạn đang đón chờ tôi. Sẽ có xúc xích, bánh mì nướng và trứng rán.

Lão Thuyền trưởng Gà đứng dậy đi về phía tôi.
“Xúc xích, bánh mì, trứng rán,” tôi tự lẩm bẩm. “Xúc xích, bánh mì,

trứng rán.”

“Xin chào James,” lão nói, “giỏi đấy. Rất giỏi là khác.”
Cái cờ lê tuột khỏi tay tôi và rớt “keng” xuống sàn. Chẳng có bữa

sáng thịnh soạn nào cả. Đây đâu phải giấc mơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.