BÙM - Trang 33

“Tớ xin bà hiệu trưởng cho miễn học thể dục trong một tháng. Cậu

biết rồi đấy” - nó giơ cái tay băng bó lên - “nói với bà ấy là bác sĩ chỉ
định thế.”

“Thế nếu buổi tối họp phụ huynh tới bà ấy nói chuyện với mẹ cậu

thì sao?”

Charlie lắc đầu. “Mẹ tớ mà đã mở miệng thì bà ấy sẽ không thể xen

lời nào vào được đâu.”

“Thế thì,” tôi quay lại chủ đề quan trọng, “giờ ta làm gì đây?”
“Lẽ ra ta phải ghi âm lại những gì họ nói với nhau,” Charlie đáp.

“Nếu ta có thể tua lại đoạn hội thoại thì may ra...” Nó ngừng giữa câu
và ngoảnh đầu nhìn lại ngôi trường. “Tớ có ý này.”

Tôi quay lại và thấy thầy Kidd đang đi ngang qua sân chơi tiến về

phía chúng tôi, một tay tung tẩy cặp tài liệu, tay kia là chùm chìa khóa
ô tô.

“Mấy chuyện hồi hộp này làm tớ phát điên lên được,” Charlie nói.

“Giờ ta làm theo cách đơn giản thôi.”

“Ý cậu là gì?” tôi hỏi, trong lòng thấy hơi hoảng hoảng.
Charlie bèn bước ra chặn đường thầy Kidd. Nó đợi đến khi thầy

đứng sững lại trước mặt nó mới cất giọng hân hoan, “Spudvetch!”

Trong tích tắc, thầy Kidd cứng đơ người. Rồi cái cặp trượt khỏi tay

thầy và rơi oạch xuống đất. Nhưng thầy nào có để tâm. Hai quai hàm
thầy bắt đầu mở lên đóng xuống nhưng rõ ràng là thầy đang có vấn đề
không thể thốt ra nổi một lời nào.

Tôi bắt đầu thấy hơi choáng váng.
“Nhưng em không phải là...” thầy Kidd nói. Rồi ông im bặt.
Các ngón tay ông thầy quặp lại và lưng thầy cong cứng lên như một

con mèo hung tợn. Và rồi đôi mắt thầy trở nên quái đản. Nếu không
phải có cả Charlie chứng kiến hẳn tôi đã nghĩ sao mình khéo tưởng
tượng. Trong chớp nhoáng, một tia huỳnh quang xanh dương lóe lên
sau đồng tử đôi mắt thầy, hệt như của con robot đựng tiền tiết kiệm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.