BÙM - Trang 64

Sau giờ ăn trưa, tôi giả bộ đau đầu và đi xuống phòng y tế. Được

phát cho hai viên thuốc giảm đau và một ly trà, tôi rên rỉ não nề cho
đến khi họ phải gọi điện cho bố tôi đến đón.

Trên chuyến xe buýt về nhà, tôi tiếp tục rên rỉ quằn quại, nhưng vừa

bước đến cổng khu chung cư tôi liền xin lỗi bố, hứa rằng sẽ giải thích
cho ông mọi chuyện sau, rồi chạy tới kho để xe đạp, mở khóa và
phóng sang nhà Charlie với một tốc độ có thể phá vỡ cả kỷ lục đua
đường đất của mọi loại phương tiện.

Tôi phi xuyên qua cổng biệt thự, bẻ phanh gấp, quành xe sang một

bên làm sỏi bắn tung tóe lên chiếc ô tô của bác sĩ Brooks. Rồi tôi vứt
xe đó, nhảy lên bậc thềm và nhấn chuông.

Vài giây sau cô Brooks thù lù xuất hiện sau lớp kính mờ và mở tung

cánh cửa. Cô ấy đâm bổ về phía tôi mà thét lớn, “Mày đi đâu giờ mới
về, hả cái thằng ngu si, ích kỷ, vô tâm...” Rồi cô im bặt. “Ơ, ra là
cháu.”

Hai bàn tay đặt trên vai cô Brooks và nhẹ nhàng đưa cô qua một

bên, như thể cô ấy là một quả bom sẵn sàng nổ tung. Bác sĩ Brooks
xuất hiện.

“Jim,” chú ấy nói, mặt bối rối, “vào nhà đi và đóng cửa lại.”
Tôi bước lên tấm thảm và nép người lách qua cô Brooks, lúc này

đang bắt đầu mếu máo. Bác sĩ Brooks đưa tôi qua sảnh vào phòng
khách.

“Charlie đâu rồi ạ?” tôi hỏi.
“Charlie mất tích rồi,” chú ấy đáp.
“Hả?” tôi cố làm ra vẻ ngạc nhiên.
“Đêm qua nó lên giường đi ngủ, giờ giấc cũng như mọi hôm. Trông

nó cũng, ừm, chẳng có gì khác thường. Nhưng sáng nay... nó biến mất
tăm mất tích.” Chú ấy chầm chậm lắc đầu. “Cô chú không biết nó đã
đi đâu.”

Tôi nghe rõ tiếng mẹ Charlie kêu khóc vật vã ngoài sảnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.