BÙM - Trang 94

12

Đi bằng đường ống

Đây là lý do tại sao lão già lại cười khùng khục. Đã có đồng bọn lão ở
ngoài này rồi. Lão không cần phải trừ khử chị em tôi. Bằng hữu của
lão sẽ làm việc đó. Ở Coruisk. Tách biệt khỏi cả thế giới đến hàng
dặm. Và sẽ chẳng có ai ở đây để cứu chúng tôi cả.

Tôi nhìn Becky. Chị ấy trắng bệch. Và đang run bần bật. Mà cũng

có thể tôi mới là người đang run. Khó mà biết chắc được. Giờ đang là
nửa đêm. Nhưng dưới tấm vải bạt nhìn cứ như giữa trưa vậy. Ở Ai
Cập. Mùa hè.

“Becky,” tôi nói, “em ra ngoài xem sao.” Tôi phải xem xem chuyện

gì đang diễn ra. Tôi phải được biết ai, hay cái gì, đang ở ngoài kia và
nó chuẩn bị làm gì chúng tôi. Và nếu có cơ hội chạy trốn thì tôi muốn
chạy.

“Đợi chị mày với.” Becky đút tay vào túi, rút ra một con dao bấm

cỡ lớn, mở lưỡi lên và nấp bên cạnh tôi, kế bên cái khóa lều.

Tôi mở lều. Ánh sáng xanh dương huyền hoặc tràn qua kẽ khóa làm

chúng tôi phải đưa tay lên che mắt. Chúng tôi ló đầu ra ngoài và
ngước lên nhìn.

“Cái quái gì đây!” Becky lầm bầm.
Một cột sáng xanh dương vĩ đại, bề ngang to bằng cả toa tàu điện,

phóng thẳng lên nền trời đêm. Tôi lồm cồm bò ra khỏi lều và núp sau
bóng tảng đá. Becky núp phía sau tôi. Hai đứa cùng rón rén đứng lên
và nhòm ra trước.

Thậm chí từ cách xa cả ba mươi mét, tôi vẫn cảm nhận được sức

nóng. Cái đáy cột sáng đang bay lên từ ngôi nhà hoang chúng tôi đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.