BÙN LOÃNG CŨNG CÓ THỂ TRÁT TƯỜNG - Trang 24

Ta nhe răng cười, cái răng sữa cuối cùng hai ngày trước vừa rụng, răng

mới chưa mọc dài, hàm răng sún giơ ra trêu chọc hắn. Hắn cũng mỉm cười.

Ta lần đầu tiên sinh lòng hứng thú với một đối tượng khác ngoài tiền,

bởi hắn là người duy nhất chưa từng bị ta chọc cho tức xì khói. Như thế nào
mới làm cho Trình Dục Chi tức giận đây? Ta tò mò muốn chết, dọc đường
đi, ngoại trừ cười tủm tỉm, cười nhạt, cười nhẹ, nửa cười nửa không, ta
không phát hiện ra hắn có biểu tình gì khác.

Ta làm ra đủ loại chuyện ác ôn để thăm dò hắn. Ta thân lấm lem bùn

tựa vào người hắn, bỏ thuốc xổ vào trà của hắn, thừa lúc hắn đang ngủ vẽ
hình con rùa trên trán hắn...

Hắn đổi quần áo dơ, đổ đi chung trà có thuốc xổ (hắn là đại phu, vừa

ngửi đã biết ngay), lau đi hình rùa trên trán... tóm lại là không tức giận. Ta
hết cách, đành phải thò tay kéo chân mày, bóp trán của hắn, làm ra bộ mặt
nhăn trán tức giận, nhưng nhìn tới nhìn lui hắn vẫn giống như đang cười.

Sau đó có một ngày trong khách điếm, ta đi nhà xí quay về, vô tình

nghe được hắn và A Quý trò chuyện.

Phải giải thích chỗ này một chút, mọi người biết đấy, tình huống của ta

đặc thù, lúc đi nhà xí thật dễ bị phát hiện, cha mẹ ta từ nhỏ đã chuẩn bị sẵn
cách đối phó, bà nội ta thì góp phần định hình tư tưởng cho ta bằng cách
dạy dỗ: "Ba điều thú vị nhất trong đời người là đánh rắm vang rần, ỉa phân
nhanh chóng, mang giày thật lớn!!!"

Với tư tưởng như vậy, mẹ ta dễ dàng huấn luyện ta có tốc độ đi vệ sinh

nhanh như tia chớp.

Nên lúc bọn họ còn tưởng ta đang đi nhà xí thì ta đã đứng ngay ngoài

cửa nghe lén.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.