Ta lắc đầu " Không giống, vừa rồi ngươi cười giống như kiểu vui
mừng khi thấy người khác gặp tai họa, hiện giờ không phải "
A Quý ở bên cạnh liền kêu lên : " Tên tiểu vô lại nhà ngươi nói bậy bạ
gì thế ? Công tử nhà ta đâu giống ngươi, sao có thể cười giống thế được ?"
Theo lý thuyết là như thế, chẳng lẽ ta bị hoa mắt ? Thôi quên đi, đừng
dùng đầu óc vào những việc vô ích cho phí hoài, ta còn có việc khác quan
trọng hơn muốn hỏi hắn.
Ta liền giơ tay ra " Đưa lá thư ngươi vừa giơ ra trước mặt lão quan kia
cho ta xem coi "
Trình Dục Chi cười yếu ớt : " Lên xe rồi hãy xem, đã mất nhiều thời
gian lắm rồi"
Lên trên xe rồi, ta gối đầu lên đùi Trịnh Dục Chi, ngẩng đầu đọc thư,
đại loại có một người tên là Chu Đống viết gửi cho Trình tiên sinh, Trình
tiên sinh này hẳn là chỉ Trình Dục Chi, hình như hắn là một đại phu rất
giỏi, họ Chu vội vàng thỉnh hắn tới để chữa trị cho cái chân đau của tên cẩu
nhi tử Chu Cao nhà hắn.
Xem xong thư ta càng hồ đồ, hỏi Trình Dục Chi : " Phong thư này có
gì đáng sợ sao ? Vì sao cái lão quan kia vừa nhìn thấy đã phải thay đổi sắc
mặt ?"
Trình Dục Chi liền giải thích : " Thư này cũng chẳng có nội dung gì
đáng sợ, cái đáng sợ là cái người viết thư"
" Ồ, Chu Đống này rất lợi hại sao ?"
" Chu Đống hả ? Khụ khụ, là Chu Lệ, hắn chính là Yến Vương" Trình
Dục Chi cười khẽ.