BÙN LOÃNG CŨNG CÓ THỂ TRÁT
TƯỜNG
Vô Tụ Đinh Hương
www.dtv-ebook.com
Chương 6: Có Một Vị Sư Phó
Đến nha môn rồi, vị lão quan kia coi khinh ta là tiểu hài tử, muốn lật
lọng. Hắn cũng không chịu suy nghĩ một chút, vì sao một đám đạo tặc như
vậy đều bị ta bắt được, ta liệu có đơn giản hay không ? Ta xắn tay áo định
mở mắt cho hắn một chút, Trình Dục Chi đã đi trước một bước, lấy ra một
phong thư, quơ quơ trước mắt lão già kia, lão quan kia lập tức trở nên cung
kính dị thường, ngoan ngoãn đem bạc giao ra. Ta lại bắt hắn trả tiền cho cả
mấy tên lâu la kia, hắn cũng nhất nhất làm theo.
Sau khi ta cất kỹ ngân phiếu bảy trăm lạng rồi, lão quan kia cúi đầu
khom lưng đưa tiễn chúng ta rời đi, mấy tên đạo tặc bị trói ở bên cạnh vô
cùng sốt ruột, vội vã kêu lên : "Ngài còn chưa đưa giải dược cho chúng ta
mà ?"
Ta vừa phất tay áo tính nói, Trình Dục Chi đã đi trước một bước, mỉm
cười nói : " Không cần sợ, các ngươi chỉ ăn phải thuốc dưỡng thai thôi"
Mấy tên đạo tặc mặt xám xịt như cái giẻ lau, đỉnh đầu bốc khói xanh,
lại biết không thể trêu vào ta, giận mà không dám nói gì.
Ta không thèm để ý đến mấy người bọn họ, chỉ kiễng chân giữ chặt
lấy gương mặt của Trình Dục Chi nói : " Ngươi lặp lại cái kiểu cười vừa
nãy cho ta xem nào ?"
Hắn cười tủm tỉm một chút, đẩy tay ta ra nói " Kiểu cười đó có cái gì
đặc biệt sao ?"