BÙN LOÃNG CŨNG CÓ THỂ TRÁT TƯỜNG - Trang 95

chồng ta cũng chưa bao giờ có nữ nhân, đương nhiên cũng gia nhập hàng
ngũ tranh đoạt.

Nhà hai bọn ta trở thành một điểm buffer, người đến người đi, có điều

bối phận của chúng ta nhỏ nhất, không biết phải làm thế nào với họ. Sau
đó, có một ngày, chuyện phòng the của chúng ta bị họ phá vỡ, cuối cùng
Trình Dục Chi cũng nổi giận, lập tức nhảy khỏi giường, cầm lấy cái nôi có
nữ nhi của ta mang ra ngoài cửa, quát lớn : " Các ngươi muốn cướp thì
mang đi xa một chút"

Chỉ thấy phụ mẫu ta và phụ mẫu của Trình Dục Chi khe khẽ đỡ lấy cái

nôi, vừa thảo luận vừa vội vàng chuồn đi.

Trình Dục Chi vẫn đứng ở cửa phòng, đùng đùng nổi giận, lần đầu

tiên ta có thể thấy bộ dạng quần áo không chỉnh tề nổi giận đùng đúng của
hắn, liền lăn ra giường cười khanh khách. Hắn thấy mình thất thố, thẹn quá
hóa giận liền nhào tới bên người ta, hung hăng hôn ta, tiếp tục câu chuyện
vừa bị bỏ lỡ.

Cứ như vậy, chúng ta bận rộn hơn mười năm, sinh năm hài tử, cũng

không được nuôi một đứa nào. Sau Trình Dục Chi thấy vậy, liền nói cả đời
này quản một bảo bối như ta đã đủ làm hắn mẹt chết rồi, không còn hơi sức
đâu mà quản tới con cháu.

Năm thứ mười chín thời Vĩnh Lạc, chúng ta lại tới Tây Dương là vì nữ

nhi nhà tam ca của ta, ta có thêm một cháu trai, sau vợ chồng son bọn họ
lưu lại hải ngoại.

Tới năm Tuyên Đức thứ sáu, Tuyên Đức đế muốn chấn hưng uy phong

của Đại Minh, lại triệu ta đi Tây Dương, nhớ lại mấy lần trước ta đi đều chỉ
vì sinh hài tử, đương nhiên không kiếm được bao nhiêu tiền, lần này không
phải lo sinh con, có thể toàn tâm toàn ý lo tới việc kiếm tiền, đương nhiên
lập tức vâng chỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.