BÙN PHA SẮC XÁM - Trang 112

- Chúng ta chỉ còn tối đa chừng bốn ngàn quân có thể chiến đấu được.

Paul ngừng nói, đưa tay gạt mồ hôi trên trán, vết thương trên đầu bỗng

dưng trở cơn đau, thỉnh thoảng Paul không còn nhìn được những sự vật
chung quanh mình rõ ràng như bình thường. Paul nói tiếp.

- Nhưng ngay cả binh sĩ Nhảy dù và lính Lê Dương thiện chiến của

chúng ta có tài ba cách mấy đi nữa, họ cũng không làm sao cầm cự được
lâu thêm nữa vì thiếu lương thực và thiếu ngủ. Ba Đại đội khinh binh Ma
Rốc có lẽ đã buông súng, ngay cả các đơn vị thiểu số Thái cũng ở vào tình
cảnh đó. Chỉ riêng có đơn vị Nhảy dù Việt Nam thì họ còn chống cự hết
mực. Tiểu đoàn 1 và 2 Nhảy dù Lê Dương, mỗi tiểu đoàn chỉ còn lại có hai
Đại đội. Tiểu đoàn 8 xung phong Dù cũng chỉ còn có hai Đại đội mà thôi.

De Castrie vẫy tay cho Paul ngừng nói, đồng thời ra hiệu cho anh để

đống giấy tờ lên bàn để ông sẽ tự mình đọc lấy sau này.

- Bằng mọi giá, chúng ta phải giữ cho kỳ được bờ sông hướng Tây,

bằng không chúng ta sẽ không có nước và lương thực để mà đánh đấm gì
nữa cả. Đơn vị nào có khả năng cầm cự phải chuẩn bị cuộc tấn công tối nay
của địch ở hướng đó.

- Thưa Thiếu Tướng, tôi nghĩ là quân ta không còn đủ mạnh để mở

đường máu chạy vô rừng, ngay như việc cầm cự từ giờ cho đến tối cũng
chưa chắc.

Paul lại nghe cơn choáng váng chạy rần trong đầu, anh bước tới, vịn

vào thành bàn nói tiếp.

- Trình với Thiếu Tướng là mới đây có ba cái chốt kháng cự tại cứ

điểm Elaine đã bị thất thủ.

De Castrie đưa mắt nhìn lên mặt viên Tham Mưu Trưởng của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.