BÙN PHA SẮC XÁM - Trang 128

Tempe thì thầm với giọng run run, rồi bỗng gương mặt Tempe nhăn

nhó đầy vẻ uất ức lẫn đau khổ. Một lúc sau, Tempe mới lấy được giọng nói
bình thường.

- Anh lúc nào cũng không được hài lòng về em hết phải không? Em

vẫn tầm thường quá phải không? Anh lúc nào cũng khao khát đường xa, xứ
lạ, khao khát những cái mà mình không đạt được. Có lẽ tại cái tính anh là
như vậy. Hầu như người con trai nào lớn lên người ta cũng hết mơ mộng
đến những chuyện thần tiên trước khi người ta trưởng thành. Còn anh, có lẽ
mẹ anh đã quên dạy cho anh điều đó.

Biết mình sắp sửa khóc, Tempe bật tiếng cười khan. Tiếng cười ảnh

hưởng đến tâm trạng của mình lúc bây giờ và lại bật ra thật tình cờ nên đã
làm cho Joseph tưởng đó là tiếng mà Tempe thường hay phát ra trong
những giây phút nồng nàn ái ân giữa hai người, mà từ trước đến giờ Joseph
không hề để ý tới, cho nên tiếng cười vừa rồi của Tempe đã làm anh khó
chịu vô cùng, cơn khó chịu chợt làm Joseph bừng giận không đâu. Anh
quay người, nhìn xuống hải cảng, cố chú tâm vào cảnh hỗn độn của các
chiếc thuyền buồm tấp nập bên dưới. Tempe từ từ bước đến bên cạnh
Joseph.

- Anh đã lừa dối em từ ba mươi năm nay rồi phải không Joseph? Lần

trên xe lửa từ nơi khánh thành viện bảo tàng về lại nhà ở Richmond, anh
còn nhớ không? Em đã hỏi anh đã có ngủ với đứa con gái con của ông quan
đại thần Annam đó không và anh đã trả lời với em bằng một giọng như đỉa
phải vôi: Không, không, gia đình người Việt Nam họ rất nghiêm khắc về
vấn đề này lắm. Trong khi cô gái đó lại có thai với anh, có phải vậy không?
Kể từ đó anh là người nói láo. Nếu như lúc đó anh nói thật với em thì em
còn có thể hiểu được…

Joseph nghe tiếng thở hào hển từng chập của vợ đàng sau lưng mình

tưởng chừng như Tempe đang cố gượng giữ để khỏi bật khóc. Anh chán
nản quay người lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.