BÙN PHA SẮC XÁM - Trang 136

- Ba đã định nói với con, ba định hỏi ý con xem con có muốn rời Sài

Gòn để sống với ba hay không?

Joseph bồn chồn chờ con trả lời, nhưng Tuyết vẫn cúi đầu nhìn xuống

mà không nói gì hết. Joseph hối hả nói.

- Ba không nói là Hoa Kỳ đâu, chúng ta có thể sống ở Á Châu này.

Như Tân Gia Ba chẳng hạn, hay Hồng Kông hoặc Tokyo. Ba có thể nói với
tòa soạn cho ba làm việc tại các nơi đó. Ba muốn đưa con tới một nơi nào
đó mà con được sống sung sướng thôi.

- Tại sao bây giờ ba lại muốn giúp con, trong khi từ trước tới giờ ba

không bao giờ bận tâm tới? Không lẽ trái nổ ngày hôm qua đã làm lương
tâm tội lỗi của ba thức tỉnh?

Lời nói của Tuyết không đượm gì oán hận, nhưng những lời nói đanh

đá bình thường đó làm Joseph thấy lòng bàng hoàng hơn bao giờ hết.

- Tuyết, ba lúc nào cũng sống trong nỗi lo âu, ngay từ lúc ba biết được

con là con của ba. Từ lúc đó, lúc nào ba cũng có gửi tiền cho con, ba tin là
con biết điều đó.

- Tiền, có phải người Hoa Kỳ nghĩ rằng mọi sự ở trên đời này đều có

thể giải quyết bằng tiền hết phải không? Một đứa nhỏ không biết rõ cha mẹ
mình là ai, không thể nào mê được tiền trong các trương mục hết cả.

Joseph nhìn các chiếc xích lô đạp dập dìu qua lại trên đường, lòng

chợt nghe nỗi thất vọng dâng tràn.

- Tuyết, ba vô cùng ân hận về tất cả những điều trong quá khứ đã xảy

ra không được như ý muốn. Ba đã có rất nhiều quyết định sai lầm cho cuộc
đời của ba, nhưng bây giờ ba muốn có một quyết định chín chắn cho con.

- Ba có bàn việc này với mẹ trước khi mẹ chết không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.