BƯỚC CHẠY THANH XUÂN - Trang 118

"Đám tụi nó chả quan tâm gì đến mùi vị của thức ăn đâu, chỉ cần được

ăn thịt thôi là đã sướng điên lên cả rồi, thịt ấy."

Mọi người không ai đến ngồi ăn ở chiếc bàn lớn trong nhà bếp cả. Vì

bàn ăn đã hết chỗ nên những người đến sau đành phải lôi cả cái bàn tròn
chân thấp ra ngoài hành lang trước bếp để ngồi.

Kakeru vẫn chưa thể ra ăn, nhưng Thần Đồng với Musa đã kịp ngồi

vào. Cặp song sinh nói đi lấy món tráng miệng nhưng lại chẳng có vẻ gì là
muốn rời khỏi ghế. Hai người ấy đang bận cãi nhau chí choé về việc nên
rưới sữa đặc, sữa tươi hay đường lên món dâu tươi. Vốn đã quen với mối
quan hệ trên dưới nên Kakeru có ý định cầm đĩa cà-ri mà muỗng đi chỗ
khác. Thần Đồng bèn vội ngăn cậu lại.

"Không sao đâu,Kakeru. Ở Aotake này chả ai câu nệ đàn anh đàn em

gì hết."

Musa cũng lên tiếng. "Thế nên ở đây mới dễ chịu. Nhỉ?"

"Vâng."

Kakeru bèn lại ngồi vào bàn ăn nốt chỗ cà-ri. Một người đã từng trải

qua cuộc sống trong kí túc câu lạc bộ điền kinh năm lớp 12 như cậu không
tài nào tưởng tượng nổi cái cảnh bậc đàn anh phải ăn ngoài hành lang, còn
đám đàn em lại được ngồi lên bàn đàng hoàng thế này. Xét theo kinh nhiệm
trước giờ của Kakeru thì luc lớp dưới chỉ là đám tép riu cầu cạnh sự giúp
đỡ của bậc anh lớn trong trường. Hết chà giày rồi lại giặt đồ. Ngay cả thứ
tự đi tắm cũng phải chịu xếp sau cùng. Nếu làm thế mà có thể tránh khỏi sự
tị hiềm ganh ghét từ lớp đàn ang để tập trung vào việc luyện tập thì Kakeru
cũng chẳng thấy phiền. Ngược lại, khi bản thân đã trở thành đàn anh,
Kakeru cực kì không thích để việc rửa giayd cho lớp dưới làm. Đôi giày là
vật cần thiết và quan trọng khi chạy. Thật tình mà nói, Kakeru thật không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.