BƯỚC CHẠY THANH XUÂN - Trang 9

hẻm ngay góc trường tiểu học và tiếp tục tăng tốc. Mình có bị bắt không
đây? Nhất định phải cắt đuôi bọn họ mới được.

Cậu chạy ra con đường lớn hơn một một chút. Sau một hồi bị lạc,

không chắc rẽ phải có ra được tuyến đường số 8 không, cậu bèn quyết định
chạy thẳng vào khu dân cư. Tiếng chân vang dội khắp phố phường yên
tịnh. Cảm giác có người đuổi theo cứ ngày một rõ dần lên. Hình như người
đang đuổi theo cậu cũng thông thuộc ngõ nhách nơi này.

Ánh đèn trắng nhợt nhạt soi sáng con đường dưới chân Kakeru. Chúng

nhảy nhót trái phải rồi tràn ra khắp lưng cậu

Họ đang đạp xe sao? Chính Kakeru cũng rất bất ngờ khi nhận ra điều

ấy. Ban nãy cậu nghe thấy tiếng kin kít của kim loại gỉ sét rồi, vậy mà cậu
không hề nghĩ đến khả năng người ta đang dùng xe đạp để đuổi theo mình.
Đáng nhẽ ra Kakeru phải biết rằng, chỉ bằng cách đó người ta mới có thể
bắt kịp tốc độ của cậu lúc này. Chẳng biết từ khi nào, trong lòng Kakeru bắt
đầu dâng lên thứ cảm giác mơ hồ, rất giống với nỗi sợ hãi. Thế nên cậu
càng gắng sức chạy nhanh hơn nữa. Trong phút bốc đồng, Kakeru ngoái
đầu lại.

Một người thanh niên đang cưỡi trên chiếc xe đạp có giỏ dành cho các

bà nội trợ. Vì quá tối nên cậu không thể thấy được biểu cảm trên mặt anh
ta. Trông anh ta cũng không giống với nhân viên của cửa hàng tiện lợi.
Người thanh niên ấy không mang tạp dề, chỉ khoác trên người chiếc áo
bông kiểu Nhật, bàn chân xỏ dép đang ra sức đạp xe.

Thật tình, chuyện gì vậy nhỉ? Kakeru buộc phải giảm tốc độ để quan

sát người đang đuổi theo mình. Chiếc xe đạp phát ra âm thanh như bánh xe
nước cũ kĩ đang quay kia chẳng mấy chốc đã chạy song song với cậu.

Kakeru liếc trộm sang bên. Nét mặt anh ta trông chẳng có gì nổi bật,

mái tóc ướt vẫn còn ẩm nước. Trong giỏ xe đạp chẳng hiểu sao lại có tận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.