BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG - Trang 53

Quan vẫn cắm mắt vào mảnh xương trắng, đưa tay vớ lấy thư, rồi bóc
phong bì ra. Đọc được vài dòng, ngài ngẩng đầu, nói:
- Quái, tao lạ cho ông nghị nhà mày ăn nói lắm giọng. Hôm nọ vừa viết
cho tao nhờ xử cho thằng Thi được kiện, hôm nay đã nhờ tao xử hòa cho
mày rồi.
Pha càng bối rối, không hiểu bụng dạ ông này thế nào mà đòn xóc hai đầu
làm vậy.
Quan đọc nốt bức thư, rồi, vẫn không ngẩng đầu lên, gật đầu nói:
- Được, nể lời ông nghị, tao sẽ tha cho mày, nghe chưa? Sang buồng
thầy lục, tao bảo thầy ấy liệu lấy cung.
Pha dạ, và ngắm nghía quan như ngắm nghía vị ân nhân. Lúc ấy quan vẫn
vừa đọc thư, vừa với tay vào cái đĩa không, để ở góc bàn. Ngài vét mấy
lượt mà chẳng được gì. Bỗng ngài ngẩng lên nhìn thẳng vào Pha, ngạc
nhiên hỏi:
- Đâu?
Pha ngạc nhiên chẳng kém gì quan, vì chẳng hiểu quan hỏi gì. Song anh
cũng trả lời:
- Dạ?
Quan cau mặt hỏi:
- Dạ cái gì? Đâu? Thế ông nghị nhà mày không dặn mày phải thế nào
à?
- Bẩm có, con phải đem đầu đến kêu quan lớn thương cho.
Quan gật:
- Biết rồi, nhưng vào quan không có lối nói bằng nước dãi.
Rồi ngài bắt đầu nói xẵng:
- Mày đừng láo. Ông nghị viết cả cho tao là mày trình tao năm đồng và
tạ tao hai chục, vì thế ban nãy tao mới bảo tha cho mày.
Pha dựng tóc gáy như nghe thấy tiếng sét. Thực là tự nhiên anh chui vào
hang hùm. Năm đồng thì có, chứ hai chục, anh lấy đâu ra. Anh oán ông
nghị bỗng dưng đưa anh vào chỗ chết. Anh run lên, nói như mếo máo:
- Lạy quan lớn, cảnh nhà con nghèo, quan lớn đèn trời soi xét cho.
Quan quắc mắt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.