BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG - Trang 82

thưa:
- Bẩm đội ơn quan cho con nhờ món tiền hôm nọ, hôm nay con xin
nộp.
Ông nghị ra dáng giận dữ lắm. Còng lưng, nhăn mặt mà phàn nàn:
- Khổ lắm, ai đòi mà mày nộp?
- Lạy quan, quan nhận cho, con sợ để lâu không tiện.
- Tiện với chả không tiện gì. Thôi, tao chưa cần mà mày lại vay cào
vay cấu ở đâu đấy chứ gì?
Pha nói thực:
- Lạy quan không, con bán gánh hàng của nhà con.
Ông nghị cau có để tỏ lòng thương hại, rồi chửi yêu mà mắng:
- Thế đấy. Ai đòi mà dại dột thế? Thôi được, tao biết bụng cho vợ
chồng nhà mày, nghe chưa. Chỉ có gánh hàng để kiếm ăn, lại đem đi bán, lạ
quá.
Rồi ông đặt tay lên vai anh Pha, đưa anh vào trong nhà âu yếm nói với ông
chánh hội:
- Mình thương chúng nó mà chúng nó có hiểu lòng mình đâu.
Pha nhăn nhó năn nỉ:
- Bẩm quan, tiếng thế con cũng còn vài sào ruộng, và hai vợ chồng
khỏe khoắn.
Ông nghị lại mắng át:
- Thôi đi, tao thương thì để tao thương, đem tiền về. Tao bảo không
nghe, rồi tao ghét thì không ra gì đâu.
Pha yên lặng ngẫm nghĩ. Ông nghị nói:
- Nhân tiện có ông lý đây, để tao viết cho mấy chữ rồi điểm chỉ vào,
nhờ ông ấy cho cái triện. Tao nhiều việc hay quên, biên thế cho nhớ.
Nói đoạn ông nghị loay hoay viết, rồi giảng qua loa cho anh nghe và đưa
anh điểm chỉ.
- Anh lý cho nó cái triện.
Lý trưởng cầm tờ giấy ra sáng, đánh vần đọc:
- Tôi tên là Nguyễn Văn Pha...
Ông nghị tặc lưỡi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.