BƯỚC ĐƯỜNG TRỞ THÀNH BỐ GIÀ CORLEONE - Trang 368

Luca thực sự là ai, hắn cũng bị dính bẫy bên trong chính mình giống
như một đứa trẻ lạc trong một căn nhà tối om, rộng mênh mông. Ngạc
nhiên với chính mình, Vito thấy mình vươn tơi và chạm vào bàn tay
Luca, lúc đầu hơi ngập ngừng, và rồi nắm chặt lấy với cả hai tay của
ông. Ông muốn nói, muốn giải thích với Luca rằng đôi khi người ta
phải, một cách đơn giản, đặt một số chuyện nào đó ra khỏi đầu óc
mình, đôi khi có những chuyện xảy ra mà không ai, kể cả Thượng đế,
có thể tha thứ - và rồi người ta chỉ còn mỗi việc là thôi, đừng nghĩ về
chúng nữa. Nhưng không có lời nào thoát ra khỏi miệng Vito. Ông
nắm chặt bàn tay Luca và lặng yên không nói gì.

Luca để thoát ra một âm thanh khi tay hai người chạm vào và gần

như bấu chặt nhau, và nét u ám biến mất khỏi đôi mắt hắn khiến
trong khoảnh khắc ấy, dường như đó là đôi mắt của một chàng trai
trẻ. "Mẹ tôi đã chết," hắn nói, như thể hắn vừa mới nghe tin đó và hãy
còn bị sốc. "Kelly cũng chết," hắn thêm, lần này cũng thế, như thể hắn
vừa mới nhận được tin.

"Đúng," Vito nói, "và bạn phải

kham nhẫn thôi. Chẳng thể làm gì

khác hơn."

Đôi mắt Luca đầy lệ và hắn lấy cánh tay gạt nước mắt đi. "Đừng,"

hắn nói, "đừng..."

"Tôi sẽ không nói đâu," Vito nói, biết Luca muốn chỉ điều gì, rằng

hắn muốn những giọt nước mắt của mình được giữ bí mật. "Hãy tin
tôi," Vito nói.

Luca đã cúi nhìn xuống bụng mình hồi lâu, rồi hắn ngước mắt lên

nhìn Vito. "Đừng bao giờ nghi ngờ tôi," hắn nói. "Don Corleone," hắn
thêm, "đừng bao giờ nghi ngờ tôi- Don Corleone."

"Tốt," Vito nói, và buông bàn tay Luca ra. "Bây giờ, hãy nói tôi

nghe: Tôi muốn biết tên những đứa đã đem đến cho Giuseppe những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.