BƯỚC KHẼ TỚI NGƯỜI THƯƠNG - Trang 47

Có điều, sự sung sướng làm Hiền choáng váng. Nhưng sau cơn choáng

váng đó,Hiền bị một căn bịnh mới. Bệnh xấu hổ. Hiền khó dám thò mặt ra
để gặp An nữa. Khi gặp, trời ơi, Làm sao mà tưởng tượng được. Nói gì với
nhau đây? Cười . Cười không nổi nữa. Nhìn nhau. Thôi đi, Hiền làm sao
chịu thấu một tia mắt nhìn của An.Nhìn người ta dể đốt cháy người ta thành
than sao. Kỳ quá, ở gần xịt bên nhau, tâm hồn đã hoà hợp với nhau nhờ
Hương rừng, gió núi, vậy mà sao như vẫn có một cái gì xa cách, xa cách và
khó khăn. Chỉ có bước tới chân tưòng, đứng dưới cây hoa ngọc lan, vậy
mà, những bước chân di chuyển khó quá. Hai hôm rồi chớ ít ỏi gì. Hai
hôm, hẳn An đã chờ bên kia tường bao nhêu lần rồi. Hiền cũng gửi qua bên
kia, theo hương ngọc lan, bao nhiêu lời xin lỗi.

- Chi Hiền ơi. Chị Hiền ơi.
Hiền giật mình. Cứ giật mình hoài như thế này chắc đau tim mà chết

quá. Con Ki. Nó đập cửa phòng, Hiền mờ cửa cho nó.

- Chị khóa hả. Làm em đấm đau cả tay
- Gõ nhẹ thôi. Ai biểu đấm.
- Tại chuyện gấp quá.
Nó thở hồng hộc, mặt mày đỏ gay. Dang nắng cho lắm, rồi ốm nằm

liệt giường. Hiền sờ trán em, đúng là hâm hấp nóng.

- Vừa chạy chơi đuổi nhau hả?
- Không em chơi với Nai.
- Ở đâu?
- Tụi em trèo ghế Em cao rồi, đúng ở trên ghế em khỏi nhón gót, em

nhìn thấy Nai. Chị xuống. Xuống chơi đi.

Hiền muốn dịp này, làm quen lại với bức tường lắm, nhưng vẫn lắc

đầu.

- Không.
- Xuống đi mà. Có Nai không thôi.Nai xin hoa, em hái hổng có tới chị

ơi. Nó kéo Hiền , Hiền làm bộ miễn cưỡng nhưng chân cứ nhảy như
chim.Chắc không có An đâu. Mà có, cũng mặc kệ, mình đi chơi với tụi nhỏ
chứ bộ. Thằng Bi đang cầm thanh cây,phang vào những càng ngọc lan loạn
xạ. Hiền kêu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.