Điều 17: Các công sứ sẽ kiểm soát việc an ninh, các thị trấn và
quyền kiểm soát của họ đối với các công chức người bản xứ sẽ mở
rộng tùy theo sự phát triển của những thị trấn nói trên.
Điều 18: Các công sứ sẽ tập trung, với sự cộng tác của các quan
bố chánh, công tác thuế vụ mà họ sẽ kiểm soát cả về mặt thu lẫn
chi.
Điều 19: Công tác hải quan, được tổ chức lại sẽ hoàn toàn do các
quan cai trị người Pháp phụ trách…
Điều 20: Các công dân hoặc dân thuộc địa của Pháp sẽ được
hưởng trên toàn cõi Bắc kỳ, và ở các cảng mở cửa của An Nam, tự do
hoàn toàn về thân thể và tài sản. Tại Bắc kỳ và giới hạn các cảng mở
cửa của An Nam, họ có quyền được tự do cư trú và sở hữu. Những
ngoại kiều nào mà có yêu cầu được hưởng sự bảo hộ thường xuyên
hoặc tạm thời của Pháp cũng sẽ được quyền như vậy…
Điều 22:
Nước Pháp sẽ duy trì bao lâu xét thấy cần thiết
những bót quân sự dọc sông Hồng nhằm bảo đảm sự đi lại tự do
trên sông. Nó cũng có thể dựng thêm những công sự lâu dài ở bất cứ
nơi nào xét thấy có ích.
Điều 23: Nước Pháp cam kết từ đây sẽ bảo đảm sự hoàn
toànquyền vẹn về lãnh thổ của đất nước Đức vua, sẽ bảo vệ Đức
vua chống lại mọi cuộc tiến công từ bên ngoài và mọi cuộc nổi loạn
từ bên trong và sẽ ủng hộ những yêu sách chính đáng của Đức vua
đối với nước ngoài. Nước Pháp sẽ đảm nhiệm lấy một mình việc
đánh đuổi những băng cướp mang tên “Quân Cờ đen” và bằng
phương tiện riêng của mình bảo đảm sự an ninh và tự do buôn bán
trên sông Hồng. Đức vua An Nam sẽ tiếp tục lãnh đạo như cũ công
việc nội trị nước mình, trừ những điểm hạn chế quy định trong hiệp
ướ
c này.