BƯỚC NGOẶT TRONG CÂU CHUYỆN - Trang 128

bó chặt mắt cá chân lại.” Rồi ông bác sỹ kẹp tấm phim X-quang
của tôi bên cạnh năm tấm phim khác đang treo trên một sợi
dây.

“Tôi đã là người thứ sáu ngày hôm nay sao?” Tôi hỏi, nhìn lên

hàng phim X-quang.

“Không, không,” ông ta nói, cười to. “Năm tấm kia của cùng

một người. Tôi cho là anh ta định cố gắng bay qua hẻm núi, cái
thằng ngốc.”

”Qua hẻm núi á?”
“Đúng thế, khoe mẽ mà, tôi nghĩ vậy.” Ông ta vừa nói vừa

quấn băng quanh mắt cá chân tôi. “Năm nào chúng tôi cũng có
một vụ, nhưng anh chàng đáng thương này gãy cả hai chân và
một cánh tay, và sẽ lĩnh một cái sẹo khá khó chịu trên mặt để
nhắc nhở anh ta về sự ngu ngốc của mình. Theo tôi còn sống
được là may mắn đấy.”

“May mắn còn sống sao?” tôi lặp lại yếu ớt.
“Đúng vậy, nhưng mà chỉ vì anh ta không biết mình đang

làm gì. Thằng cháu mười bốn tuổi nhà tôi trượt veo qua khe núi
đó và có thể hạ cánh như hải âu tiếp nước vậy. Còn anh này thì,”
ông bác sĩ chỉ vào những tấm phim X-quang, “sẽ không thể
trượt lại cho tới cuối mùa nghỉ. Thực tế là sẽ không thể đi lại
được trong ít nhất sáu tháng tới.”

“Thật vậy sao?” Tôi nói.
“Còn về phần anh,” ông ta nói thêm, sau khi đã băng xong

cho tôi, “chỉ cần ngâm chân trong nước đá ba tiếng một lần và
thay băng ngày một lần. Anh sẽ lại ở trên dốc trượt chỉ sau vài
ngày nữa thôi, ba ngày là tối đa.”

“Tối nay chúng tôi bay về,” tôi bảo ông ta khi gắng gượng

đứng dậy.

“Dự trù thời gian tốt đấy,” ông ta bảo, mỉm cười.
Tôi khấp khểnh lê chân khỏi phòng X-quang, Caroline đang

chúi mũi vào tạp chí Elle.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.