Mỗi cuốn sách viết về Thổ Nhĩ Kỳ trong thư viện địa phương
đều được mượn, được đem ra thảo luận, được mượn lại và thảo
luận lại. Mỗi một tập quảng cáo có thể mượn được từ Đại sứ
quán Thổ Nhĩ Kỳ hoặc từ các đại lý du lịch địa phương, đều được
họ nghiên cứu liên tục một cách kỹ lưỡng.
Đến ngày đầu tiên của học kỳ mùa hạ, các tấm vé đã được trả
tiền, một chiếc xe hơi được thuê, nơi ăn chốn ở đã được đặt và
mọi thứ có thể được bảo hiểm thì đã được lo liệu chu toàn. Kế
hoạch của họ chỉ thiếu duy nhất một chi tiết cuối cùng.
“Vậy thì món hời của chúng ta năm nay sẽ là gì đây?” Ông
Christopher hỏi.
“Một tấm thảm,” bà Margaret nói không do dự. “Tất nhiên là
nó rồi, đã hơn một ngàn năm nay, Thổ Nhĩ Kỳ sản xuất ra
những tấm thảm được người ta săn lùng nhiều nhất trên thế
giới. Sẽ là ngu ngốc nếu như chúng ta xem xét bất cứ thứ gì
khác.”
“Chúng ta sẽ tiêu bao nhiêu vào tấm thảm?”
“Năm trăm bảng,” bà Margaret nói, cảm thấy rất xa xỉ.
Thống nhất như vậy, họ một lần nữa lại nói chuyện về các
“món hời” mà họ đã thực hiện được trong nhiều năm qua. Tại
Na Uy, đó là một cái răng của cá voi được một nghệ nhân địa
phương chạm khắc thành hình một chiếc thuyền buồm lớn. Tại
Tuscany, đó là một chiếc bát gốm được tìm thấy tại một ngôi
làng nhỏ, nơi mà họ đúc khuôn và nung chúng để đem bán ở
Roma với giá cắt cổ: Một lỗi nhỏ, mà chỉ một chuyên gia mới có
thể nhận thấy, làm cho nó thành “món hời”. Ở ngay ngoại ô
thành phố Skopje, vợ chồng Roberts thăm quan một nhà máy
thủy tinh địa phương và kiếm được một chiếc bình đựng nước
ngay sau khi nó được thổi trước mắt họ. Và tại Skyros họ đã có
một thắng lợi lớn nhất từ trước cho đến lúc này, họ đã tìm thấy
ở gần một địa điểm khai quật cũ một mảnh vỡ của một chiếc lư.
Vợ chồng Roberts ngay lập tức báo vật họ tìm thấy với chính