0,568 lít) bia nhẹ rồi mang tới một chiếc bàn con nằm ở góc
quán, ngay sau chiếc bảng phi tiêu. Anh thường ngồi một mình,
dõi nhìn từng cặp mũi phi tiêu bay vun vút về đích mà phần lớn
chỉ trúng điểm 1 hoặc điểm 5 nếu chúng cắm được vào bảng
đích. Anh không bao giờ tham dự vào trò chơi này, và từ chỗ
mình ở sau quầy bar, tôi thường băn khoăn không biết có phải
vì anh sợ bỏ mất một chỗ ngồi yêu thích hay chỉ vì anh không
thích cái trò thể thao này.
Rồi với Roger, mọi cái bỗng thay đổi theo chiều hướng khá
lên, không quan trọng việc bản thân anh nhìn nhận ra sao – khi
một tối đầu xuân, một cô gái tóc vàng tên là Madeleine, khoác
áo giả lông, đến ngồi vắt vẻo lên chiếc ghế cạnh anh mà hâm
nhi một suất gin đúp. Tôi chưa từng thấy cô ả trong bar này
nhưng mọi người ở đây rõ ràng biết rất kỹ về cô nàng. Những lời
bàn tán rỗi việc khiến tôi chắc chắn cô ta sẽ ở đây không lâu. Họ
kháo rằng cô nàng đang kiếm một gã tầm cỡ để có thể xa hẳn
cái quán Cat and Whistle này.
Thực ra cuộc tình - nếu có thể gọi những gì xẩy ra như vậy –
kéo dài chỉ trong có hai mươi ngày. Tôi biết rõ vì tôi đếm từng
ngày một. Rồi một đêm, mọi người nhao cả lên và cùng quay
nhìn lúc cô ả bỏ chiếc ghế cũng đột ngột như khi đến. Cặp mắt
rã rời của anh dõi theo chân cô nàng bước đến cái góc trống
rỗng của quán bar nhưng anh chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên trước
sự ra đi nọ và cũng không có ý níu giữ.
Cô ta ra đi tức là đến lượt của tôi. Từ sau quầy bar tôi gần như
vút ra một cách đường hoàng nhất, vài giây sau, tôi đã ngự trên
chiếc ghế bên cạnh anh. Anh không nói một lời và dĩ nhiên
cũng chẳng có ý mời tôi uống cùng, nhưng ánh nhìn phóng
thẳng về tôi cho thấy tôi không phải là một kẻ thế chỗ không
được anh ưng thuận. Tôi ngó quanh tìm kẻ có ý chiếm chỗ của
tôi, nhưng những người vây quanh bảng phi tiêu chẳng ai để ý.
Các điểm số khiến họ quan tâm hơn những gì vừa mới diễn ra.