“Người ta thường dùng gì để làm mật khẩu nào?” Dan hỏi. “Tên lót?
Nơi sinh? Màu yêu thích của Grace - xanh lá cây. Hay món kem ưa thích
của bà...”
“Kem quả hồ trăn.”
“Món ăn ưa thích...”
“Sushi. Nơi yêu thích...”
“Sconset vào tháng Tám, Paris vào Giáng sinh, New York vào mùa
thu, và bất cứ thời điểm nào ở Boston.” Dan liệt kê ra.
Cả hai thuộc lòng những điều Grace ưa thích. Amy bất giác vỡ lẽ, với
tụi nó, những điều này không chỉ là những từ ngữ thông thường. Đó là
những kỷ niệm.
Rồi Amy chợt nhận ra một điều gì đó. Cho đến nay, ký ức nối tiếp ký
ức đã lấp vào khoảng trống mà Grace đã từng hiện diện. Ngồi trên những
bậc thềm ở viện bảo tàng, huơ huơ lên không trung những chiếc bánh quy
que nóng hổi. Làm món bánh sôcôla. Rúc rích cười bên trong một thư viện,
lắng nghe Grace kể chuyện bên ngọn lửa cháy rực. Nhảy ào vào làn nước
biển lạnh ngắt. Chạy trên một con đường ở Boston trong màn mưa.
“Chị đã sai,” nó nói, nghiêng người về phía Dan. “Chị đã quá sai lầm.
Chị đã không tin vào ký ức của mình. Grace thật sự đã chuẩn bị cho chúng
ta tham gia cuộc đua tranh này, nhưng không phải bằng thứ uy quyền méo
mó nào đó. Mà bà đã chuẩn bị cho chúng ta bằng chính tình thương của bà.
Bà biết trong đó chứa đựng điều gì. Và bà biết chúng ta không thể thoát
khỏi chuyện đó. Có một nguyên nhân Grace muốn chúng ta tham gia cuộc
truy tìm manh mối này. Nhưng ta vẫn chưa biết nó là gì. Song vẫn phải tin