BƯỚC VÀO CÕI TỬ - Trang 50

Nó không còn nhớ gì về cha mẹ. Grace là tất cả những gì còn lại trong

nó mỗi khi gợi nhớ về những ký ức yên bình. Amy không được quyền tước
mất sự bình yên ấy. “Chị câm miệng lại đi!” Dan giận dữ.

Chưa bao giờ nó bắt chị nó câm miệng. Dan chỉ gọi Amy là kẻ ngốc

này ngốc nọ, là đồ dỏm, đồ khó ưa, nhưng chưa bao giờ thằng bé bắt chị nó
câm miệng cả. Hai đứa không được nói với nhau bằng những từ ngữ như
thế. Đó là luật mà cha mẹ chúng đặt ra, và thậm chí nếu như nó không thể
nhớ rằng họ đã từng quy định như thế thì Amy vẫn còn nhớ.

Nhưng bây giờ nó chỉ muốn chị nó câm miệng. Nếu được bịt chặt hai

tai mà vẫn không giống như một đứa con nít thì nó đã làm rồi. Nó đọc được
trên mặt Amy rằng chị nó biết mình đã đi quá xa.

Nhưng chị nó tức thì hóa thành một viên công tố quận. “Tại sao bà lại

không giúp đỡ chúng ta? Tại sao như vậy? Em hãy nghĩ thử đi. Cũng may
là chúng ta có Nellie đi cùng. Liệu Grace có muốn chúng ta sẽ đơn độc
vòng quanh thế giới không? Có đặt chúng ta vào mối nguy hiểm chết người
không? Nếu yêu thương tụi mình, chẳng lẽ bà không muốn bảo vệ chúng ta
hay sao? Và còn những chi tộc khác trong gia đình nữa chứ? Chắc hẳn bà
phải biết chúng ta thuộc về chi nào. Tất cả mọi người khác đều biết họ
thuộc chi tộc nào. Irina biết. Nhà Holt Kinh Khủng cũng biết họ thuộc về
chi Tomas. Thậm chí Natalie và...” Amy ngưng lại. Và cái gã không được
gọi tên.
“... anh nó cũng là những Lucian. Chúng ta chỉ là... chính chúng ta
mà thôi.”

“Thôi đi,” Dan kêu lên. Giọng nó run rẩy. Với nó, việc nghi ngờ Grace

chẳng để lại thông điệp nào cũng không sao cả. Nó cũng giận bà về chuyện
đó chứ. Nhưng nếu như chính Amy nói Grace cũng là một loài quái vật đã
nuôi dưỡng
chúng cho chuyện này... điều đó khiến nó sợ hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.