còn để lộ ra một vết trầy xước trắng xóa. Chân mày Canh Dương rất rậm,
rậm đến nỗi mang chút kiêu hùng, nhưng đôi mắt sáng ngời đen nhánh lại
là nét cười ấm áp dịu dàng. Vóc dáng cao cao của anh cũng hiếm thấy trong
những người Nhật Bản, còn đủ cao hơn Phượng Tường nửa cái đầu.
Nhìn rồi lại ngắm, đột nhiên trong lòng Phượng Tường dâng niềm vui
sướng. Chàng rất mừng là Canh Dương mang họ Địch-Dã, không là Trư-
Mộc, cũng không phải là Khuyển-Dưỡng, bởi vì những dòng họ ấy có thể
khi người Trung quốc nhắc đến chỉ muốn cười lật cả đất trời. Địch chi Dã,
Thủy chi Tân, Dương xuân mênh mang.
Hai người nơi tảng đá bên bờ đê, ngồi nghỉ và nói chuyện một lúc khá lâu,
lại là câu được câu chăng, đều chẳng có gì hay để nói, nhưng cũng không
đến nỗi tẻ nhạt. Phượng Tường đưa tay chỉ qua bên kia bờ sông, gọi Canh
Dương nhìn; hai con vịt trời tung cánh bay lên, bay xa tít ngút tận chân trời.
Canh Dương cho chàng biết, gia đình anh ngụ tại vùng đất sau khu “Nam
Trạm”, khu vực ấy, Phượng Tường có biết, nơi đó hầu như toàn là khu nhà
ở của Quan chức cao cấp người Nhật. Phụ thân Canh Dương là Giáo sư Đại
học Y khoa “Nam Mãn”, giảng dạy môn Tây Y; bởi vì ông hiểu được ngôn
ngữ nhiều nước, nên cũng là vị quan thông dịch trong chính quyền. Anh
cũng học Tây Y theo bước thân phụ, xem ra cũng là nghề cha con nối.
Nhật bản trong những năm gần đây chiến tranh với nước ngoài liên tục,
nhiều trai tráng trẻ tuổi từ lâu đã được phái ra chiến trường; người Nhật bản
bên này đóng giữ tại Mãn Châu quốc ngược lại vẫn xem như bình an yên
ổn, nhưng gần đây luyện binh tới tấp, nói không chừng trong vòng hai năm,
hoặc là nửa tháng sau, anh cũng có thể bị chiêu mộ nhập ngũ, điểu khiển ra
trước trận chiến.
Canh Dương cứ thế mà bình tĩnh nói ra, Phượng Tường cứ vậy mà lẳng
lặng lắng nghe. Trước giờ chàng không quan tâm đến thế cuộc đổi thay trên
thế giới ngoại trừ thành phố này, bởi vì những việc đó với chàng không liên
hệ. Những ngày gần đây, đã có nhiều buổi diễn tập báo động phòng ngừa
tai nạn do tập kích trên không nơi thành nội, chàng cũng vô tri vô giác
chẳng để ý đến việc gì khác. Nguyên là, chàng cho rằng mình đặt chuyện
sống chết ra ngoài sự suy xét, bây giờ nhớ lại, mới phát giác có lẽ là vì