nguyện lớn nhất của Bác cả và Cha em là sinh được thêm nhiều con trai
làm phồn vinh gia tộc, song cuối cùng chỉ còn sót lại hai người – Đại ca
Long Tường và em.
Chàng vọng nhìn trời xa rồi trầm ngâm một lúc, bất giác cười lên:
- Cha em tham vọng thật lớn, đại ca gọi là Long Tường, nhị ca đã mất tên
là Bằng Tường, cha em vốn dĩ còn dự tính nào là Điêu nào Hạc nào Ưng,
đem cả bộ chim hiếm quý lạ kỳ cho sống lại hết; em xem gia phổ nhà em,
trên bảng đều là những chim đáng kể là ghê gớm.
Nói vừa xong thì Canh Dương cũng sang sảng tiếng cười to.
Xe lửa từ phương xa xình xịch xình xịch chạy đến như bay, dài dài một
chuỗi, lâu thật lâu mới tan biến trong tầm mắt. Phượng Tường hỏi:
- Sau khi tốt nghiệp anh định làm gì?
Canh Dương trầm lặng cả một lúc:
- Cha anh hy vọng là anh đi Đức quốc để tiếp tục việc học, y thuật của
chúng ta vẫn khác biệt một khoảng lớn với Tây Y. Y học của nước Đức tiến
trước quá nhiều so với chúng ta, ông luôn luôn hy vọng anh có thể đi học
rồi quay về, cứu đời giúp người.
Phượng Tường lẳng lặng không nói, im lìm từ đằng sau thò tay ra nhè nhẹ
xoa lên mặt Canh Dương, vuốt nhẹ râu mép hơi sắc trên môi anh. Chuyện
tương lai không thể tưởng, và tốt nhất là không muốn nghĩ đến, sự gặp gỡ
của hai người nhất định là vận mệnh lầm lẫn mà xếp trật đường rầy; vào lúc
nào thì phút giây hạnh phúc này thật sự bị cắt đứt không thương tiếc, chẳng
ai có thể đoán trước được. Đáy lòng Phượng Tường và Canh Dương đều
hiểu rất rõ, những ngày chịu đựng khổ cực chỉ trôi qua như thế, chỉ là vấn
đề thời gian thôi.
- Lúc nào về lại trong thành? – Canh Dương hỏi.
- Qua khỏi tết Trung thu, có lẽ vào cuối tháng Tám đấy! – Phượng Tường
nghĩ đến câu thơ trong một bài thơ cũ “Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên
nhai cộng thử thời” (trên biển sáng trăng lồng lộng, chân trời giây phút bên
nhau), trong lòng không kiềm nổi có chút buồn rầu. Canh Dương quay đầu
lại hôn chàng thắm thiết, ngón tay hai người đan chặt vào nhau, lặng lẽ