BUỔI TÀN THU - Trang 35

Khuyết Danh

Buổi Tàn Thu

Dịch giả: Trường Vĩnh Hoa

Chương 7

Cách khoảng hai tuần lễ một lần, Canh Dương lại đạp xe lặn lội trên lộ
trình hơn sáu mươi dặm đường, đến chốn làng thôn gặp Phượng Tường.
Đại học đã đến mùa hè, nguyên là kỳ nghỉ, nhưng Canh Dương đã là sinh
viên cao học, tại học viện có công việc thực nghiệm trường kỳ, cơ hồ như
chẳng được nghỉ hè. Vì đi thăm Phượng Tường, anh càng phải kiểm soát
cẩn thận sự tiến triển của công việc hơn lúc bình thường, bởi vì đó chính là
sự cầm nắm cơ hội gặp mặt khó có được.
Mỗi lần đến ngày hẹn ước gặp nhau, Phượng Tường bao giờ cũng thức dậy
rất sớm. Do vì đường đi quá xa, tình trạng đường xá lại không tốt, Canh
Dương gần đây lúc trời hừng sáng liền vội thức dậy ra khỏi thành, lúc cưỡi
xe đến cây cổ thụ vùng quê Phượng Tường thì gần như cũng sắp giữa trưa.
Phượng Tường cảm thấy mình cũng cần phải dậy sớm theo, mới không có
lỗi với Canh Dương. Lúc đến buổi trưa, Phượng Tường bèn đến gốc cây
trên con đường làng từ nơi xa mà chờ, bởi vì trong ngôi nhà cũ có nuôi rất
nhiều chó săn, chàng sợ chó trông thấy người lạ sẽ sủa lên làm kinh động
người trong nhà.
Nhiều lần Phượng Tường không đành để Canh Dương bôn ba đi rồi về trên
quãng đường dài, thầm thì nói muốn chuyển về thành thị sớm hơn. Nhưng
Canh Dương không bằng lòng, tình hình trong nhà Phượng Tường thì anh
chưa từng hỏi đến, nhưng cũng đoán được từ lâu. Anh biết Phượng Tường
không có lý do gì, chẳng thể viện cớ gì để mà chuyển về thành thị. Anh sợ
rằng sự tùy hứng này có thể đem toàn bộ sự việc lộ ra, ngược lại từ rày về
sau khó mà gặp nữa. Phượng Tường bèn nói:
- Vậy thì anh từ đây trở đi có lẽ không cần đến thăm em đâu, chờ em quay
lại trong thành chúng mình lại gặp nhau. – Chàng nói lời này thật quyến
luyến bịn rịn, nhưng chàng nghĩ anh tốt hơn nên nhẫn nại. Song Canh
Dương cười nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.