BUỔI TÀN THU - Trang 33

anh:

- Nghiêm chỉnh đứng đắn nói cho em hai câu!

Canh Dương cười, nhưng cũng nhặt lấy một cành cây, vạch lên trên mặt đất
cát, Berg là núi, Baum là cây, Gras là cỏ. Phượng Tường vừa lẩm bẩm vừa
nhìn theo nét vẽ, đường vạch nghiêng nghiêng về hướng khác, đọc lên cũng
thấy khó khăn kỳ kỳ, chẳng ngăn được cũng cười lên ha hả. Canh Dương
viết một dọc chữ dài trên cát: Du gefallst mir. Phượng Tường hỏi:

- Ý nghĩa là gì?

Canh Dương mặt đỏ lên, chỉ cười mà không nói cho chàng biết. Phượng
Tường quấn quít, năn nỉ anh buộc phải dạy cho đến nơi đến chốn. Canh
Dương nhìn về phương trời xa, không ngó vào mắt chàng, rồi nói:

- Anh mến em. – Câu nói này, anh đã muốn nói từ lâu lắm, lâu lắm rồi.

Phượng Tường bình tĩnh lại, lặng im không nói, tự ngoảnh lại rồi nhìn lên
ngắt lấy chiếc lá cây trên đỉnh đầu mình đùa nghịch. Canh Dương cúi đầu
xuống, trong lòng bối rối, không biết phải nghĩ gì để mà nói, rốt cuộc đây
là may hay rủi. Anh vạch trên mặt đất cát: Ich liebe dich (anh yêu em), viết
rồi thì dùng chân xóa đi rồi lại viết, lại xóa, viết viết xóa xóa, xóa xóa viết
viết, dường như thời gian mãi mãi vô tận. Phượng Tường hồi này cũng
không hỏi ý nghĩa gì nữa.

Đáy lòng Canh Dương khởi lên một chút bất an, qua một lúc mới nghĩ:
cũng không thể tiếp tục mãi sự bế tắc thế này. Vì thế quyết định trong lòng,
lần này viết rồi sẽ không xóa nữa. Anh quăng nhánh cây rồi đứng lên,
Phượng Tường cũng vươn người đứng lên theo anh, điềm tĩnh nhìn anh.
Khi mà Canh Dương chạm vào ánh mắt Phượng Tường, ngay khoảnh khắc
ấy, đột nhiên anh hiểu được thì ra Phượng Tường đã biết rõ, từ lâu đã biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.