BƯỚM TRẮNG - Trang 102

trong tầm tay nhưng rồi không với tới được.
“Em còn thương anh, Easy?”, nàng đau khổ nói ra câu đó.
Vừa bước xuống xe mảnh kính vỡ rớt theo, phải khều hết mảnh vỡ mới
đóng cửa xe.
“Tay anh chảy máu kìa”, Regina nhắc tôi.
Vết máu chảy xuống cánh tay, thấm tới chỗ ngón út.
Bà Gabby nằm trên chiếc ghế dài theo dõi bản tin buổi tối trên TV, con bé
Edna tay sờ vào mấy sợi viền tua quanh chiếc gối trên đầu bà.
“Bà giúp tôi một tay, Lee”, Regina vừa nói, vừa dìu tôi vô buồng tắm, thay
áo.
“Còn mấy mảnh kính xe nàng sờ vô tôi nhảy dựng lên. “Còn đau không?”,
nàng hỏi.
“Chà tay vô thấy đau”, tôi nói như mếu.
Regina rửa sạch vết thương, máu tuôn ra từ từ.
Tôi nhìn vô gương theo dõi Regina băng bó. Vết thương hãy còn đau nàng
xoa lên vết thương nhè nhẹ.
Ăn cơm tối xong, tôi vui chơi với bọn trẻ. Jesus khoe điểm bài học ở
trường môn tập đọc, môn toán. Con bé Edna chạy tới chạy lui mồm réo ầm
ĩ. Người lớn không ai buồn nói chuyện.
Đồng hồ vừa chỉ chín giờ, chuông điện thoại reo.
“Alô”
“Thưa ông Easy Rawlins?”.
“Ở đâu gọi tới vậy?”, tôi hỏi.
“Tôi Vernor Garnett đây. Ông làm vợ tôi muốn đứng tim.”.
“Ai cho số máy vậy ông Garnett?”.
“Tôi ra phố tìm, cần gì thì có ngay”.
“Ok, thưa ông. Đáng lẽ tôi không nặng lời với vợ ông. Tôi đang cộng tác
với Sở cảnh sát vào vụ này thấy cần phải làm rõ một số vấn đề”.
“Tôi biết nên Sở cảnh sát định nhờ ông giúp giải quyết một số vụ việc
trong khu vực dân da màu. Ông không nên xía vô chuyện gia đình tôi”.
“Con gái ông đã tới xóm này, thưa ông Garnett. Cô bé tới đây tìm việc
làm”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.