BƯỚM TRẮNG - Trang 100

“Bởi có lúc anh ngồi nhìn em như thể là con chó đang rình chộp miếng thịt
tươi sống, nói thật em sợ quá, lo sợ anh nhào tới”.
“Như thế là?”
“Như cái đêm hôm trước”.
Tôi không biết nên nói ra thế nào, tôi nhớ lại nàng cho tôi. Không thể cho
đó như là chuyện giữa đàn ông và đàn bà xô xát nhau ngoài đường phố,
hành hạ nhau. Dù lúc đó nàng không thuận tình tôi đã ép buộc nàng làm
theo. Lỗi tại tôi nhưng mà tôi không dám nhận lấy.
Thấy tôi lặng thinh nàng cáu tiết.
“Bộ anh muốn giở trò dê xồm ngay trên xe?”, nàng quát to.
“Đến đây cưng, đừng nói tầm bậy”.
“Ô kìa, em đâu có ý nói ra chuyện đó. Em giả sử cứ câm mồm để mặc ảnh
muốn làm gì thì làm?”.
“Anh xin lỗi”.
“Sao?”.
“Anh xin lỗi”.
“Anh xin lỗi à? Anh chỉ nói được vậy thôi sao? Anh cưỡng hiếp em rồi anh
xin lỗi em?”.
Tôi nhìn vào mắt nàng rồi ngồi giật lùi lại thúc cùi chỏ lên cửa xe một cảm
giác nhức nhối khắp cánh tay vậy mà quên.
“Anh tính sao đây, Easy?”, Regina thét lên, giọng nàng run run.
“Ta nên từ tốn, Regina, dừng lại đây thôi không đi đâu nữa”. Tôi nói nhỏ
nhẹ dè chừng.
Tôi đề máy lái xe đi chỗ khác, nàng nhìn về phía trước. Tôi liếc nhìn bên
ngoài để dằn bớt cơn giận.
Phía trước là một hàng cây cọ, bóng cây in lên nền trời như hình tượng
một cô gái cao gầy, tóc rối bồng bềnh người ngã nghiêng. Tôi không thể
nào nghĩ ra đó là gì nữa?.
“Anh nói đi, em muốn phải nghe em nói”. Regina lên tiếng.
“Em muốn nghe anh nói gì?”.
Nàng nhìn ra ngoài cửa xe nhưng mắt nàng có còn nhìn thấy gì đâu.
“Em còn phải nuôi mười ba miệng ăn, lo tiền rượu cho người cha già mỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.