BƯỚM TRẮNG - Trang 119

xếp xong, anh nói thiệt”.
Nàng đặt cốc cà phê xuống bàn đứng dậy, tôi ngước nhìn theo.
“Anh khỏi thề thốt, Easy! Em không phải là người anh bảo vệ”, nàng nói.
“Em nên nhớ anh còn phải lo đối phó sau này”.
“Anh khỏi lo. Anh vắng nhà một bữa chẳng sao. Em không vì thế mà
phiền hà. Em muốn biết vụ việc ra sao hay là anh có ai khác. Em chỉ hỏi
vậy thôi”.
“Anh thương em!”.
Nàng bưng ly cà phê đi xuống bếp lo bữa sáng cho thằng nhóc Jesus. Lát
sau Jesus trở ra ngồi trước cửa.
Regina đem chiếc túi ra. Nàng ngồi xuống xắn lại tay áo cho nó, đặt ngón
tay lên một bên má chọc nó cười, nàng âu yếm nó như một người mẹ.
Bỗng nàng đứng dậy, quay mặt đi nước mắt lưng tròng.
Nàng vào buồng thay quần áo xong đi ngay không chào hỏi. Bà Gabby Lee
bước tới đỡ lấy con bé Edna.
Tôi chở Jesus tới trường học, một ngôi trường đồ sộ tường màu xanh. Có
ba dãy phòng học, một sân chơi tráng nhựa. Phía trái là một dãy nhà
bunfalow dành cho học sinh tập thể dục thẫm mỹ, chạy nhảy. Nhờ có Jesus
tôi biết được những sinh hoạt của nhà trường, nó sẽ biểu diễn trò thể dục
cho con bé Edna và tôi ngồi coi.
Huấn luyện viên theo dõi trò chơi biểu diễn nằm ngửa hai tay ôm sau ót, cố
ngoi đầu lên.
“Một, hai, huấn luyện viên hô to. “Một, hai”. Tôi chẳng biết gì trò chơi
này. Bọn trẻ nằm ngửa co người lại.
Vừa nhìn thấy tôi và Jesus, ông Arnet hô to: “Xong rồi hãy nghe đây, thả
bóng ngoài ô vuông!”.
Bọn trẻ nhảy lên cao la hét. Ông Arnet lôi quả banh trắng trong chiếc túi
vải ra, ném bóng qua chỗ người đứng cao giơ tay. Bọn trẻ xúm lại chỗ ô
vuông sơn trắng trong bóng qua lại. Một trò chơi sôi nổi.
“Thưa ông Rawlins”, ông Arnet lên tiếng. Dáng người ông cao, tóc vàng,
da trắng, cổ dài quá khổ, bụng phệ. Ông bước tới gần không cao hơn tôi,
chiếc cần cổ cao ngồng nhìn từ xa tưởng ông cao hơn tôi một cái đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.