BƯỚM TRẮNG - Trang 125

bị pháo Trung Quốc do Bắc Triều tiên bắn đi…”.
Abernathy nghiêng người bên mép giường mới thay ra.
“…Tai nghe tiếng đạn pháo tôi nhảy xuống hố… lúc đó chỉ còn mỗi anh
chàng Tooms tôi xô hắn nhào và bị trúng vào chân”.
Tôi nhăn mặt xoa tay lên chỗ vết thương tưởng tượng.
Randall hỏi tôi: “Vậy nên ông bạn mò tới đây?”.
Anh chàng Tooms thấy tôi nhào xuống hắn cứ tưởng tôi muốn cứu hắn?
Hắn biết ơn tôi, nhưng thật tình tôi đã bỏ chạy trước.
“Nếu ông cứu được hắn thì hắn phải nhớ ơn ông chứ”.
Abernathy nói. Gã chưa lần ra hướng câu chuyện tôi vừa kể, giả vờ như là
hiểu hết.
“Tôi cũng biết là vậy. Lúc cha nó muốn giao công việc nhà lại cho hắn thì
Eagene, anh chàng tôi cứu mạng, đến gặp tôi nhờ đứng ra nhận làm người
quản lý”.
“Đấy là hãng Star Meat Packing hiện nay”.
Tôi gật, một nụ cười thoáng hiện trên môi.
“Không phải vì chuyện đó nên ông tới đây, ông Stockton?”, người hàng
thịt nói.
“Ôi”, tôi nhìn quanh, một chút nao núng. “Tôi nghĩ ông là một con chiên
ngoan đạo, nên tôi không nói dối. Bữa đó tôi vào một quán bar, quên mất
tên hình như ở phố Slauson thì phải. Đúng rồi, tôi nhìn thấy anh chàng và
tôi thuật lại câu chuyện như mới nãy rồi gã nhắc tên ông. Gã khen ông là
một tay giết thịt lành nghề, thật là không may nếu một tên Negro phục vụ
cho chủ da trắng”.
Tôi kể lại cho bạn bè nghe ai nấy đều khen ông?
“Anh chàng kia là ai?”.
Tôi dằn được nỗi vui mừng không tả xiết nói: “Tôi không nhớ tên, nghe
anh chàng barman hay gọi hắn là ông Saunders?”.
Randall nhảy dựng lên như chẳng may ngồi nhầm phải đống than hồng.
“Anh chàng to con phải không?”
“Gã để hàm râu rậm”, tôi gật đầu, nhắc lại.
“Ông nhớ kỹ lại xem bữa nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.