BƯỚM TRẮNG - Trang 157

Ra ngoài nhìn thấy Quinten đỡ hơn một chút, gã sợ xác chết nên tìm cách
tránh xa.
“Thế được rồi, Easy”, gã đứng lên nói.
“Xong à?”.
“Xong phần công việc của ông. Còn việc thẩm vấn để tìm ra thủ phạm giết
Saunders là của chúng tôi, nhiệm vụ ông đã xong. Nếu muốn, ông ở lại đây
cũng được, tôi thì nghĩ là không cần thiết, thật đấy”.
Bỗng tôi liên tưởng đến lúc Marlene nhìn thấy Mouse trở về chạy ra mở
cửa, nàng mừng rỡ khôn xiết.
“Còn tiền thưởng đâu?”.
“Để tớ nói cho mà nghe, nếu kết quả điều tra cho thấy chính hắn, số tiền
này cậu lấy hết”.
“Phần tôi và Mouse. Hắn đang trông tôi về”.
Chợt Quinten nhăn mặt hỏi: “Anh chàng đó đang ở đâu?”.
“Chỗ nào cũng thấy hắn. Khó mà nói”.
“Thôi được rồi”. Quinten không thèm nhìn tôi. “Ta sẽ tính sau. Ông có vé
máy bay về chưa?”.
“Tôi có xe, với lại còn mấy điều cần hỏi cho ra”.
“Bọn chúng chờ giết ông đấy, Easy. Không đùa đâu”.
“Ông biết ai phái tay đó tới đây, Quinten?”.
“Tôi không biết, tôi gọi cho Violette rồi ông ta đi báo cho Voss và
Bergman. Ngay sau đó, chúng tôi họp nhau bên trong tòa thị chính và nghe
một cú điện thoại từ Oakland gọi tới. Chẳng có ai hỏi gì tôi về việc đó”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.