BƯỚM TRẮNG - Trang 158

Walter Mosley

BƯỚM TRẮNG

Chương 29

Giữa ban ngày, mà phố Queen Anne trông thật nhếch nhác. Người dân
ngồi đầy trước cửa nhà, nhìn ai lạ đi ngang qua, nhìn cả tôi. Không có ai đi
qua thì họ nhìn nhau cho đỡ buồn. Bọn trẻ chạy nhảy la lối om sòm bên
chỗ bãi đất trống. Bọn con trai chơi trò đánh nhau còn bọn con gái ngồi coi
nửa thích thú, nửa ái ngại.
Tôi tới ngay nhà Marlene. Đang đi sực nhớ mình đã lạc đường. Thay vì
quay lại dãy nhà chung cư tôi lại lần theo con hẻm tráng xi măng, tới ngay
địa chỉ bữa hôm nọ.
Cửa vừa mở tôi nhìn vào thấy một bà lão ngồi trên ghế bố. Nhìn vào sâu
nữa, sau lưng bà rất đông người lui tới lăng xăng.
“Ông là ai vậy?”, bà lão hỏi.
Tôi tươi cười đáp lại hỏi tử tế. “Chào bà, tôi đến tìm bà Saunders”.
“Ủa sao lạ vậy?”.
Tôi nhớ lại gương mặt lạnh như tiền của cô thư ký già tên Cranshaw. Một
người da trắng còn bà cụ này da đen nhưng hai cách nhìn lại như nhau.
“Tối qua tôi ghé lại đây, bà ta có nhờ tôi nhắn tin cho ông James. Nhưng tôi
thể làm theo lời bà và ông ta đã bị giết chết từ lâu rồi”.
Mái tóc bạc hói ngay giữa đỉnh đầu.
“Ông cho biết quý danh?”.
Tôi cảm thấy rùng mình một hồi, chợt quên mất cái tên tự đặt. Nhưng tôi
giữ được bình tĩnh và nhớ lại ngay. Thưa “Greer, bà cứ gọi tôi là Martin
Greer”.
“Đến cái tên cúng cơm của ông mà cũng không nhớ ra nổi hay sao?”, bà cụ
vặn lại. Tôi lấy làm lạ có phải mẹ của nàng đã từng tiếp đón một người như
Mouse trong những ngày nàng lo chăm sóc người em trai.
Tôi nghĩ mãi vẫn không tìm ra câu trả lời. Chợt bà đứng dậy bỏ đi vào
trong; một tay xách theo chiếc ghế còn tay kia khép cửa lại.
Lúc cửa mở ra lại, tôi càng sửng sốt. Người đàn bà tôi gặp đêm hôm trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.