BƯỚM TRẮNG - Trang 179

Walter Mosley

BƯỚM TRẮNG

Chương 33

Thoáng thấy tôi người thợ giặt sún răng tiệm giặt ủi Lin Chow nhớ ra
ngay. Cô nàng tười cười lôi ra một gói đồ cột dây hẳn hoi. Tôi trả một đô
bảy mươi lăm cent, cô ta lại cười đưa lại đưa hàm răng trống trơn.
Tai tôi vừa nghe một khúc hát ai oán, cung bật vút cao, tôi bước lên cầu
thang, băng qua hành lang.
Lips đang ngồi trong bàn, ở trần hai chân không. Gã đang dạo kèn như
đang hướng dẫn học trò biểu diễn nhac Jazz.
Tiếng kèn gợi cho tôi nhớ lại không khí ngày tàn cuộc chiến sau ngày
DDay. Không còn nghe tiếng mảnh đạn, pháo vèo vèo trên trời. Xác chết
phơi đầy cái mất cái còn, tôi không xót thương cho ai vì tôi còn sống sót,
phải nói là số còn may. Tôi còn sống thêm được để phải chịu đau đớn thêm
hơn.
Một nỗi đau ngọt ngào
Tôi ngồi bên cửa sổ, nghe gã chơi nhac một hồi lâu. Nhìn ra ngoài kia xe
cộ, người qua lại gợi thêm cho Lips nhiều cảm hứng.
Một cô gái xinh đẹp băng qua đường theo sau là anh chàng có khuôn mặt
hiền lành tay ra dấu. Đi được một quãng nàng đứng lại cười một mình, gã
cũng cười theo. Rồi hai người đi sóng đôi . chăc là có gặp nhau đâu từ
trước , hoặc là đã lấy nhau rồi.
“Cậu có việc gì cần không ?”, Lips chợt hỏi. Tôi nghĩ hắn đã hết chơi nhạc
rồi.
“Cậu biết một đứa con của nó không?”.
“Con ai ?”.
“Cyndi”. Gã ngồi thừ người ra một đống.
“Thế nên nàng bỏ đi”,Nghĩ mãi gã mới nói ra.
“Cậu chưa hay sao?”.
“Chưa không phải riêng tôi. Ở đây lắm kẻ ra người vào. Nhìn người như
chết rồi chưa chôn hồi ngày kia nghe nói có thai?’”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.