Nếu Mofass còn kiếm ra tiền cho đến ngày y chết thì y mới mãn nguyện.
“Cậu chớ lo phần tớ”, tôi nói. “Mấy con bé muốn làm gì cứ để mặc. Mỗi
ngày ra vô cả ngàn lượt người. Đưa người cửa trước rước người cửa sau:.
Mofass lắc đầu, mặt buồn xo. Hắn không thể thở dài nhưng cảm thấy
thương hại cho tôi. Cớ sao tôi ngu xuẩn đến nỗi không dám bỏ ra một đô la
để xoay chuyển tình thế?
“Cậu cần nói gì nữa không, Mofass?”
“Mấy tên da trắng mới gọi hôm qua”.
Một tay đại diện cho công ty gì đó tên là De Campo gọi tới hỏi Mofass hỏi
cho ra số tài sản tôi hiện có ở Compton. Ra giá mua lại gấp đôi, rồi mới đây
còn trả giá cao hơn nữa.
“Thôi, đừng nói chuyện đó nữa. Nếu bọn chúng cần thì giá còn cao hơn
vậy nữa kia”.
Tôi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài không muốn bàn cãi thêm nữa. Mofass
muốn tôi bán vì sẽ thu lợi rất lớn. Hắn chỉ biết làm ăn qua ngày mà không
nhìn xa trông rộng.
“Bọn chúng ra điều kiện mới”, gã nói. “Cậu từ chối một món tiền cả trăm
ngàn đôla hay sao?”.
Nhìn xuống phố tôi thấy một thằng bé đang đẩy xe chở hàng chất đầy chai
nước ngọt, sáu bảy chai gì đó băng qua cột đèn. Bán được mười bốn cents
chỉ đủ mua ba thỏi kẹo. Thằng bé da nâu, đi chân đất, mặc quần soóc, áo
thun ba lỗ. Vừa đẩy xe vừa nghĩ ngợi đâu đâu, chắc là hắn đang ôn lại bài
học đánh vần tuần trước, hay là làm sao đánh vần cho đúng chữ kangaroo.
Tôi đoán nó đang tính trong đầu làm sao kiếm tiền mua đủ ba thỏi kẹo.
“Một trăm ngàn đô à?”.
“Bọn chúng cần gặp cậu”, Mofass nói the thé.
Hắn vừa đánh diêm quẹt. Tôi quay lại thì thấy hắn đang hít một hơi thuốc.
“Bọn chúng có ý đồ gì đây, William?”. Mofass tên thật là William
Wharton.
Mofass đổi giọng nói “Nhà nước muốn nâng cấp khu phố Willougby Place
thành quốc lộ bốn làn xe chạy”.
Tôi sở hữu mỗi bên chín mẫu đất. Xem như đây là một phần cuộc mua bán