BƯỚM TRẮNG - Trang 17

“Vẫn chỉ là tiền thuê mướn thôi”.
Cả hai chúng tôi cùng cười.
“Chắc là êm xuôi cả”, tôi nói.
Mofass ra dấu để tôi đừng nói nữa, gã với tay chụp lấy chai long não trên
bàn, mở nút hít vô một hơi thật sâu. Mùi long não làm tôi cay lỗ mũi.
“Cậu nghe tin tức vụ con bé bị giết mới đây chưa?” Mofass hỏi, giọng
nghe như muốn đứt hơi.
“Chưa, có nghe gì đâu?”.
“Xác con bé bị quăng ở phố 110th Street. Gần nhà cậu đấy. Nghe nói có
đến
gần hai mươi tên cớm nhìn thấy”.
“Vậy hở?”.
“Bọn gái làng chơi. Tớ không còn rảnh để mà chơi”, gã nói. “Bọn cuồng
sát giết mấy con bé. Thật đê tiện”.
Mofass rút túi lấy ra một điếu xì gà. Vừa kê miệng cắn một đầu chợt nhìn
thấy tôi. Hắn bỏ xuống mới nói “Vậy là bọn mình gặp rắc rối đấy”.
“Rắc rối gì nào?”.
“Bọn thuê nhà, mấy con bé đó mà, bọn con gái độc thân hoặc là bị bỏ rơi.
Chúng có việc làm, có con, cứ mỗi tối thứ Sáu rủ nhau ra phố đón khách”.
“Rồi sao nữa? Cậu cho là mấy tên đó định giết người thuê nhà ta ở sao?”
“Đâu có, tớ đâu có ngu đến vậy. Tớ không được ăn học như cậu, tớ nhìn
nhận sự việc ai cũng tốt như nhau”.
“Nghĩa là sao?”
“Georgette Wykers đến đây với Marie Purdue là để chăm sóc mấy đứa con
vì thế nên chỉ xin trả nửa tiền thuê nhà”.
“Vậy sao? Cậu tính như thế nào?”
Mofass nhếch mép cười, để lộ chiếc răng cấm bịt vàng. Mofass thích thú
như vậy có nghĩa là chuyện tiền nong đã giải quyết xong.
“Ông không cần phải làm gì hết, ông Rawlins. Tôi bảo họ yên tâm không
tăng giá thuê nhà. Tôi nói với Georgette nếu cô ta vào ở với Marie thì
Marie có quyền đuổi cổ ra bởi hợp đồng thuê nhà đâu phải do Georgette
đứng tên?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.