BƯỚM TRẮNG - Trang 192

Nàng thở dài thông cảm làm theo ý tôi, nghe được vậy tôi mừng rơn vì trên
đời này còn có một thằng bạn.
Tôi gác máy Roland Hobbes nói ngay: “Ezekiel Rawlins ông đã bị bắt!”.

• •
Bọn chúng không thèm nói với tôi một tiếng, tra còng vô tay đưa thẳng tới
bót cảnh sát.
Tôi bị giam trong xà lim ngồi một chỗ cho tới sáng. Xà lim không ra xà
lim, còn tệ hơn cái kho chất hàng. Ở giữa bày một cái ghế, một bóng đèn
dính luôn trên trần, không trổ cửa sổ, không chấn song, bên trong mờ mờ.
Bọn chúng tước hết gói thuốc lá, tôi cảm thấy bức rức trong người.
Tôi nhìn qua khe hở trên cánh cửa sắt, lâu lâu có bóng người che lại chắc
có ai đứng bên ngoài rình dòm vô trong.
Hai tên cớm mặc đồng phục áp giải tôi ra trước phiên tòa, tôi được gặp mặt
ngài luật sư tòa chỉ định đứng trước hàng ghế chủ tọa, không nhìn thấy
bảng tên, ông ta không thèm bắt tay tôi.
Ngài luật sư cùng với ông thư ký bước tới bên bàn chủ tọa trao đổi với
quan tòa. Số phận tôi được quyết định trong vòng mấy giây, ngài luật sư
trở lại vị trí chỗ tôi đứng.
Ngài luật sư tóc bạc, thấp người hai tai vểnh. Tuổi độ trung niên, hao hao
gầy, tướng người xấu mặc áo bỏ ngoài quá lưng quần.
“Thế này là thế nào?”, tôi hỏi ngài.
Ông quơ đại mớ giấy tờ bỏ đi. Quan tòa phán một câu. “Vụ kế tiếp” y như
một màn kịch, nhân viên tòa án đẩy tôi đi chỗ khác.
Tôi níu áo ông lại.
“Cho tôi nói chuyện với người thân”, tôi nài nỉ.
“Ông còn thắc mắc điều gì, ông Rawlins?”, ngài luật sư tôi không biết tên
hỏi.
“Sao lôi tôi vào đây làm gì, giờ tôi phải chịu gì đây?”.
“Ông can tội tống tiền, ông Rawlins, nếu không đóng đủ số tiền hai mươi
lăm ngàn đôla ông sẽ chịu ngồi tù”.
Ngài luật sư bỏ đi, tôi bị giải vào căn phòng nhìn thấy đã có bốn tên vô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.