BƯỚM TRẮNG - Trang 196

Hắn kêu la om sòm thân hình bị lôi kéo sềnh sệch dưới đất. Tôi sực nhớ
mấy đầu ngón chân đau nhức do một cú đá gãy ba sườn.
“Suỵt!”, tên da trắng ở phòng bên lên tiếng.
Tôi nhìn qua, hắn cười theo, hai hàm răng trống trơn, “Thông cảm nhé
không phải mấy điếu thuốc tớ hất xô nước tiểu này ra”. Gã há hốc miệng
ra cười thì ra chính hắn ra dấu cho tôi biết, vừa té xô nước tiểu vô mặt tôi.
Gã cười khẩy nói: “May là không có cục cứt nào trong đó”.
Nghe vậy tôi phá ra cười theo, sực nhớ lại không dám cười to, sợ bọn gác
tù nghe thấy sẽ nện cho một trận.
Tôi ngồi xuống nước mắt chảy xuống hai gò má, trống ngực đập thình
thịch. Bọn gác tù đi ngang qua tôi cuộn mình dưới lớp chăn đắp che lấp
mùi khói thuốc lá, tôi muốn nín thở luôn.
Một lát sau, bọn gác tù kéo xệch tên sát thủ kia, đi chỗ khác.
“Mày gặp thằng bạn này ở đâu đó?”, lão da trắng hỏi tôi, lão cũng mặc áo
tù.
“Ông nói sao?”.
“Có tên nào đòi giết cậu đấy?”, lão nháy mắt. “Trừ khi mày biết mặt cái
thằng đó”.
Tôi đưa cho lão năm điếu thuốc.
“Ông tên gì?”, tôi hỏi lão.
“Alamo. Alamo Weir”, lão nháy mắt qua tôi châm thuốc cho lão hút.
Tôi ngả lưng xuống, nằm nghĩ ngợi trong đầu. Theo lệnh Quinten Naylor
tới nhà, chở tôi đi tới hiện trường xảy ra vụ án.

• •
Qua bữa sau tôi được phát bộ đồ tù, được dẫn vô căn phòng rộng rãi kê
chiếc bàn dài ngồi vô ăn món cháo sữa. Buổi trưa được cho ra ngoài đi bộ
một vòng, Alam xếp hàng bên bọn tù da trắng, còn tôi bên này với bọn da
đen.
Trở vô lại nhà giam, tôi được dẫn giải tới chỗ Anthony Violette đang chờ.
“Hân hạnh được gặp lại ông còn sống ở đây, Rawlins!”, gã cười nhạo.
Tôi không nói, một ông cò cảnh sát muốn cho tôi chết đã chết từ lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.