thịt nạn nhân”.
“Hay là một vụ hãm hiếp?”, nàng hỏi nhỏ vừa đủ nghe.
“Con bé Edna nín khóc nhìn theo tôi cũng với ánh mắt dò la giống như mẹ
nó.
“Vậy đó”, tôi nói. Chợt tôi cảm thấy trách mình lỡ kể ra mọi chuyện. “Còn
mấy vụ khác nữa”.
Tôi ôm con bé Edna vô người rồi xích lại gần bên mẹ nó.
“Naylor đang nhờ anh giúp một tay, gã tưởng là anh nghe phong phanh vụ
này”.
Regina đặt tay lên gối, tôi thấy vui hẳn lên.
“Ông ta tưởng vậy sao?”.
“Làm sao biết được. Gã tưởng đâu anh hay lui tới dò la mọi chuyện, chắc là
đã nghe ngóng được chút đỉnh. Anh nói, khó mà giúp cho được việc, ngay
lúc đó anh cần phải uống một ly rượu”.
“Vậy ai là nạn nhân?”.
“Con bé tên Bonita Edwards”.
Nàng sờ tay lên vai tôi.
“Em chưa hiểu ra vì sao một tên cớm lại đi tìm anh nhờ vả. Chỉ trừ khi gã
nghi anh có dính dánh vô đó”.
Regina tính hay hồ nghi muốn tìm hiểu mọi việc, sao lại có người nhờ vả
tôi? Còn tôi thì hay giúp người khác lúc hoạn nạn. Làm sao nàng biết được
tôi đã cứu một người bà con nàng ra khỏi tù.
“Thôi, em biết cả rồi”, tôi nói. “Gã tưởng anh còn hay lui tới chỗ bọn sống
đường phố. Anh đã bảo với hắn hiện anh đang phục vụ cho Mofass suốt
ngày, đâu có rảnh rang như lúc trước”.
Trước lúc gặp Regina tôi đã sống chui nhủi một thời gian. Chuyện này
chưa ai hay biết. Tài sản hiện có cũng không ai biết, kể cả chuyện tôi hợp
tác với bọn cớm. Không ai xâm phạm vô đời tư của tôi, hoàn toàn bí mật,
tôi tự biết lấy một mình. Regina là vợ, là một nửa của đời tôi. Tôi cũng có
ý định kể cho nàng nghe những việc làm vừa qua cũng như chuyện Mofass
là người làm việc dưới quyền của tôi. Tôi có nhiều tiền trong tài khoản ở
nhà băng khắp thành phố, nhưng để dành tiêu xài thong thả cả đời.