BƯỚM TRẮNG - Trang 60

khiến tôi liên tưởng hình tượng con kên kên lượn lờ cuối chân trời tìm mồi
thối rửa. Lão mặc bộ đồ đen cũ rích, áo sơ mi hồ trắng thắt cà vạt sọc xanh
trắng. Đôi giày dưới chân lão còn hơn cả tuổi tôi, coi vậy mà còn xài được.
“Chào ông Howard”, tôi cất tiếng.
“Rawlins đấy hả?”.
“Dạ Easy Rawlins đây?”. Tôi không chìa tay ra, còn lão đút tay vô túi.
Lão Max bặm môi lại, nghiêng đầu về phía hai mẹ con. Lẽ ra lão phải gật
đầu, hay là lão đang nói gì lằm bằm trong miệng. Người mẹ dắt thằng nhóc
Pedro vụt chạy ra cửa.
“Ngồi xuống đây, Easy!” Max Howard nói.
Nước da lão như củ hành lột, trắng ngà xếp nếp, mắt lão chớp chớp. Tôi
ngồi tréo chân, tai lắng nghe tiếng xe chạy ngoài phố.
“Anh đến đây có việc gì vậy, Easy?”, lão đi thẳng vô câu chuyện.
“Tôi đi tìm một con bé?”, tôi nói nhỏ.
Miệng lão run run như mấy con giun đất, lão nói: “Làm gì có chuyện đó”.
Lão lại chớp chớp mắt, còn tôi ngồi ngay ngắn lại. Tôi trả tiền, lão chộp
lấy liếc nhìn vội. Lão gật gật đi trở ra cửa.
Chỉ lát sau, một ã lùn tịt mặc chiếc áo dài mu xuống tới dưới chân bước
vô. Môi nàng dày cộm lớp son và chéo hai bắp đùi tròn vo. Đầu tóc bới
từng lọn mềm mại. Đôi mắt tròn xoe muốn nhìn thẳng qua tôi.
“Lại đây!”, ả vừa nói rồi quay lưng bỏ đi.
Tôi bước theo lối đi cầu thang. Mọi thứ phơi bày dưới lớp áo trước mắt tôi.
Tôi men theo lối hành lang giống như trong phòng khách sạn. Hai dãy
phòng đều đóng bảng số. Ả mở cửa phòng số bảy đẩy tôi vô trong.
“Anh chọn cỡ nào?”, nàng đứng sau lưng tôi hỏi.
Tôi vừa xoay người lại, ả đã cởi hết đồ ra…
“Anh thích ngồi nói chuyện. Anh đâu có nói cà lăm mà em cười nhạo”.
“Anh thích nói gì nào?”. Em nói hàm răng trên có một chiếc răng vàng.
Phía trên vú có một nốt ruồi.
“Em là Marla phải không?”, tôi hỏi một lần nữa.
“Ờ-hơ?”.
“Anh muốn hỏi về Bonita Edwards?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.