BƯỚM TRẮNG - Trang 97

Walter Mosley

BƯỚM TRẮNG

Chương 17

Chúng tôi chạy ra khỏi phố Venice Boulevard, trở lại khu phố Watts. Tàu
điện hết giờ chạy, mọi ngã đường còn lưu thông ra trung tâm thành phố,
không có xe riêng là chịu thua.
Giờ này ở Detroit bọn chúng đang nâng ly champagne.
“Ông định dặn tôi nói với họ thế nào đây, ông Rawlins?”
“Chờ gã gọi tới cậu trả lời ta đồng ý chọn bốn – sáu. Ta được sáu”.
“Còn nếu gã không chịu mua phần đó?”
“Kệ mẹ nó. Ta ra tới Bank of America báo cáo cách thức DeCampo đã
giao dịch với ta”.
“Tôi không biết chuyện đó”, Mofass hỏi dò.
“Cậu không biết ra sao?”
“Một triệu đô đâu phải là ít. Tay môi giới đó ăn chín phần trăm cũng khá
đấy, sao cậu nhập nhằng chi vào mấy chuyện đó”.
“Nếu bọn chúng cho tớ một triệu đô, sẽ thu lại được gấp ba. Bọn chúng
làm được tớ cũng làm được”.
“Được thôi, nhưng không chắc gì gã đồng ý”, Mofass nói.
Từ đây về đó bọn tôi không nói chuyện Mofass lại ho. Tôi đang mơ ước
được làm nhà triệu phú da đen trên đất Mỹ. Kể cũng lạ, mỗi khi tôi mơ
tưởng thấy một người chủ cửa hàng khu Beverly Hilly nhìn tôi cười, tôi cứ
nghĩ hắn giả dối, thật ra hắn căm ghét tôi hơn ai. Ngay đến trong giấc mơ
tôi vẫn còn đau đớn vì tệ phân biệt chủng tộc.
Trở lại văn phòng tôi hỏi ngay: “Ta còn cất giữ bao nhiêu dưới sàn?”
“Chín trăm tám mươi bảy”.
“Đưa đây!”.
Như mọi khi Mofass phải hỏi lại tôi khi cần rút món tiền lớn như vậy mà
đến lúc tôi rút được món tiền trăm ngàn trở lên hắn tỉnh bơ.
Hắn giở tấm thảm phía trước chiếc bàn giấy, sàn đóng bằng gỗ thông, chỉ
cần dùng tuốc nơ vít cạy giữa hai tấm ván là mở ngay được cái bẩy sập.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.