BUỒN LÀM SAO BUÔNG - Trang 101

không một tí cau mày hay tổn thương. Tay áp vào tách trà ấm thơm mùi hoa
oải hương và cười với bóng mình trên kính cửa phản chiếu bóng ai đó khuất
ngoài. Lẩm nhẩm vần thơ cũ:“Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi... Mộng
trùng lai không có thật trên đời”.

“Chúng ta quên nhau nhanh quá. Em cam tâm không đành...”

Anh vẫn còn nhớ ánh mắt em khi nhìn anh và lạc giọng nói ra những lời ấy.
Điều duy nhất anh có thể làm chỉ là ôm chầm lấy em như một sự ủi an có
phần thừa thãi. Bởi đã không còn yêu thì những hành động thương ái ấy chỉ
làm em thêm bận lòng, mà anh cũng vụng về lóng ngóng.

Em lúc nào cũng thế, bao dung vô điều kiện với anh và với những khắc
nghiệt của dòng chảy ký ức. Buộc quên thì em sẽ nhớ, buộc buông thì em sẽ
nắm, cầm, níu, siết bằng hết sức cùng lực kiệt. Cứ như giữa thác lũ thay
dòng phăng phăng cuốn trôi mọi thao thiết, em nép mình là chiếc lá rụng,
điềm nhiên lẫn vào nước, bình thản trôi cùng quên - nhớ, để không bao giờ
lạc mất anh và ngày xưa.

Nhưng chuyện gì rồi cũng PHẢI qua, như tất yếu hết ngày thì đêm đến.
Giống như ai cũng từng vài lần vấp ngã, trật gót sái chân, thậm chí để sẹo,
nhưng rồi dăm bữa nửa tháng, lại lành lặn và rành rẽ bước tiếp. Đố có thứ
gì trơ lì và kiên trì qua nổi thời gian?

Năm đi qua. Tháng đi qua. Sẽ đến một ngày em nhận ra đã từng có một thời
em yêu anh nhiều đến phi lý và phung phí tuổi trẻ quá nhiều.

Em biết không, đừng bao giờ hoài công chạy đuổi theo một chiếc xe buýt,
taxi hay xe điện nếu nó đã rời bến. Bởi có những thứ không phải mình cứ
kiên trì đuổi theo thì nó sẽ đứng lại, nhất là khi đã lỡ chuyến chậm chân rồi.
Đôi lúc phải chấp nhận bỏ hẳn chuyến đã chạy qua và nhẫn nại chờ chuyến
xe tiếp sau đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.