Nhưng nếu chỉ xét trong hệ quy chiếu của những kẻ đang yêu, tôi lại có một
câu trả lời hoàn toàn khác.
Lúc này đây, tôi chỉ nghĩ đến Éponine, nghĩ về tình yêu thầm lặng và tội
nghiệp mà cô dành cho Marius. Lần nào rời khỏi rạp, trong đầu cũng chỉ
nghe vọng lại những câu hát của Éponine:
“I love him. But every day I’m learning
All my life I’ve only been pretending
Without me, his world would go on turning
A world that’s full of happiness
That I have never known...”
[Tôi yêu chàng, nhưng ngày qua ngày tôi lại hiểu ra rằng mình chỉ đang tự
lừa dối bản thân.
Không có tôi, thế giới của chàng vẫn tiếp tục vòng quay tròn đầy của hạnh
phúc -
thứ hạnh phúc tôi chẳng biết đến bao giờ].
Tình cảm đơn phương dường như luôn là một chiều cạnh tất yếu của cuộc
sống. Thế nên trong Những người khốn khổ của nhà văn hiện thực - lãng
mạn bậc thầy Victor Hugo, làm sao thiếu đi được một mảnh đời “cùng khổ”
bởi tình yêu một phía ấy?
Yêu một người là chấp nhận đánh đổi tất cả để nhìn thấy họ cười vui, dù nụ
cười ấy chẳng phải dành cho mình. Tôi nhớ hoài hình ảnh thẫn thờ của
Éponine khi buông rơi những đồng bạc mà Marius trả công cho cô vì đã
dẫn đường để anh tìm đến nhà Cosette - người con gái khiến Marius yêu
ngay từ cái nhìn đầu tiên.