Dẫn lối cho người mình yêu thương đến với một người-không-phải-mình,
tự tay dâng nhường thứ hạnh phúc đôi lứa mà cả đời mong cầu, để đứng từ
xa ngần ngại nhìn Marius và Cosette thành đôi, còn mình đành lẻ nhịp. Trời
ơi, cái cảm giác đó đau đớn cùng cực. Vậy mà, Éponine vẫn cam tâm chịu
đựng, nhận về riêng tất thảy nỗi buồn, chỉ để cho người mình yêu toàn vẹn
niềm vui.
Éponine cứ nghĩ lời hứa trả ơn của Marius sẽ là một cái siết vai, một vòng
tay ôm, nhưng cuối cùng, chỉ là 5 đồng bạc leng keng vang tiếng lạnh tanh
rơi xuống nền đất. Cô đâu cần thứ vật chất ấy, dẫu cho cuộc sống của
Éponine chật vật lắm, và lại được nuôi lớn trong môi trường lừa lọc của cha
mẹ hành nghề cướp gạt. Nhưng tình yêu thầm lặng và mù quáng cô dành
cho Marius lớn hơn cả những lo toan cơm áo đời thường. Có một người
xứng đáng để mình yêu đến độ chẳng màng đến sang - hèn, được - mất của
cuộc sống, âu cũng là một niềm an ủi trọn vẹn cho một cuộc đời chẳng mấy
trọn vẹn của Éponine.
Đến phút cuối cùng, khi chắn làn đạn để bảo vệ Marius và ngã quỵ xuống
giữa lấm lem mưa, máu và nước mắt, Éponine vẫn lẳng lặng cầu xin chỉ
duy nhất một điều: “Liệu Ngài có thể hôn lên trán em sau khi em ngừng
nhịp thở? Ngài Marius, Ngài biết không, có lẽ em đã trót đôi chút thương
Ngài...” [1]
[1] Nguyên văn trong tiểu thuyết là “And then, do you know, Monsieur
Marius, I believe I was a little in love with you”
Cảm giác yêu và nể phục một người sâu nặng lắm. Bởi nó không chỉ có sự
si mê nhất thời của yêu đương trai gái, mà còn cả sự trân trọng thiết tha
dành cho một người mà mình luôn hướng về. Si mê có thể chóng qua và
nhạt dần, nhưng đã là trân trọng thì cả đời vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm.